Tháng hai năm Vĩnh Xương hai mươi.
Xuân hàn se lạnh, khí hậu đầu xuân vẫn rét buốt thấu xương.
Ngoài cửa ô đầu ba cánh song song của Trường Bình Hầu phủ, hộ vệ giữ cửa trông thấy xe ngựa của Phù phủ từ xa chạy tới, vội vàng mở cánh cửa lớn, cung kính nghênh đón xe ngựa vào phủ.
Sau khi vào phủ chính là đình viện, ở giữa dựng bức tường phù điêu. Trong đình viện, mấy người quản sự đã chờ ở bên trong từ lâu, bên cạnh còn đặt một noãn kiệu sáu người khiêng. Vì đang là thời kỳ quốc tang, ngoài thân kiệu giản lược vật trang trí, thoạt nhìn giản dị mộc mạc.
Sau khi xe ngựa đi qua bức tường phù điêu thì dừng lại.
Má Chu của phòng thái thái vội vàng dẫn theo mấy người quản sự tiến lên vấn an.
Lúc Lâm Uyển xuống xe ngựa, cảm thấy gió rét quất vào mặt. Nàng lo lắng Thụy ca bị cảm lạnh, vội ngồi xổm xuống buộc kín áo choàng trên người cho cậu bé.
"Tam cô phu nhân, người đã về." Lúc má Chu sai người bung dù thì tươi cười nói: "Thái thái cử người qua hỏi mấy lần rồi, ngóng trông người từ lâu rồi đấy."
Lâm Uyển ôm Thụy ca đi về phía noãn kiệu, vừa đi vừa hỏi: "Làm sao thái thái lại bị bệnh? Đã mời ngự y đến xem chưa? Chẩn ra chứng bệnh gì?"
Má Chu tiến lên vén màn kiệu, nói: "Cô phu nhân cũng biết đấy, lúc Thánh thượng băng hà, đúng lúc trời đông giá rét. Thái thái vào cung sớm chiều khóc tế liên tục một tháng, sức khỏe làm sao có thể chịu được? Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cũng không tiện mời ngự y, chỉ có thể mời Vương đại phu qua nom, nói đại khái là bệnh cũ. Sáng nay uống thuốc xong, thái thái nói cảm thấy đỡ hơn rồi."
Thánh thượng băng hà, hễ là mệnh phụ triều đình có phẩm cấp đều phải vào cung khóc tang một tháng, đây là quy định tổ tiên.
Lâm Uyển ôm Thụy ca vào noãn kiệu, kiệu phu nâng kiệu lên, đi về phía nội viện bốn bề yên tĩnh.
Noãn kiệu vào viện tử của thái thái thì dừng lại.
Má Chu nhanh chóng bước lên một bước, ân cần vén màn kiệu.
Lâm Uyển dắt Thụy ca xuống kiệu.
Hạ nhân đợi dưới mái hiên thấy vậy, vội vàng cao giọng thông báo vào nhà: "Thái thái, tam cô phu nhân và biểu thiếu gia đã về!"
Má Chu và Xuân Hạnh ở hai bên vén mành mềm thêu kim lên. Lâm Uyển chậm rãi đi vào, Thụy ca bước nhỏ theo sát bên cạnh mẫu thân cậu bé.
Lúc này, Đào Thị đang suy nhược dựa vào gối trên giường ấm, nghe vậy tinh thần phấn chấn, vội ngồi dậy, tha thiết nhìn về hướng cửa phòng.
"Thái thái, con và Thụy ca sang đây thăm người." Lâm Uyển vào phòng, vừa cười vừa nói.
Đợi hạ nhân cởϊ áσ choàng trên người nàng xuống, nàng bước nhanh lên trước, đỡ cánh tay Đào Thị.
"Người còn đang bệnh, chớ đứng dậy, mau dựa vào nghỉ ngơi đi."
Đào Thị khoát tay: "Không có gì to tát."
Nói đoạn, bà nhìn sang Thụy ca cuộn tay nhỏ đứng trước giường, trong mắt đầy hiền từ, nói: "Ai dô, Thụy ca cũng tới rồi? Mau qua đây để ngoại tổ mẫu nhìn xem, là mập hay là ốm?"
Thụy ca đưa lò sưởi tay giấu trong tay áo cho Xuân Hạnh cầm, sau đó hai bàn tay nhỏ chắp lại, cung kính thi lễ với Đào Thị: "Thỉnh an ngoại tổ mẫu."
"Tốt, tốt!" Đào Thị mừng không khép được miệng: "Thụy ca quả nhiên là làm người ta thương yêu. Nào, mau tới đây với ngoại tổ mẫu, đã lâu lắm không gặp rồi, nhớ ngoại tổ mẫu lắm phải không."
Lâm Uyển ngồi trên mép giường cười tủm tỉm, vẫy tay với Thụy ca: "Mọt sách nhỏ, mau tới cho ngoại tổ mẫu con nhìn một cái."
Đào Thị liếc xéo nàng: "Không được đặt biệt danh cho cháu ngoại bảo bối của ta."
Lâm Uyển người nói: "Thái thái, người chẳng biết đấy thôi. Cháu ngoại của người bị con rể người giáo dục, tí tuổi đầu đã nghiêm trang như ông cụ non. Cho nên con phải thường trêu chọc một chút mới được, nếu không thì thật sự sẽ nuôi thành một mọt sách nhỏ đấy."
Đào Thị chìa tay dí nhẹ một cái vào trán nàng, trách cứ: "Cẩn thận để con rể nghe thấy lại liên lụy đến con."
Nói lời trách cứ, nhưng trên mặt Đào Thị đều là ý cười.
Bà nhìn sang, từ lúc nữ nhi này của bà xuất giá lại không yên tĩnh ít nói như trước nữa. Nhất là sau khi sinh Thụy ca, giống như được tiếp thêm sinh khí, nói cũng nhiều, cười cũng nhiều, thỉnh thoảng lại nói mấy lời đùa giỡn trêu chọc Thụy ca. Quả thật là rất khác trước.
Bà không khó để nhìn ra, Uyển tỷ nhi sống ở nhà chồng rất thoải mái, điều này sao có thể không làm bà vui mừng.
Lúc này, má Chu cẩn thận bưng trà nóng hôi hổi lên.
Lâm Uyển thổi chén trà, sau khi thổi nguội một chút thì cho Thụy ca uống vài hớp, phần còn lại nàng bưng lên, từ từ uống.
Trẻ con dễ buồn ngủ, dọc đường ngựa xe long đong, vốn đã mệt mỏi, lúc này lại ở trong phòng ấm áp thoải mái, Thụy ca nói chuyện với Đào Thị xong thì bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Đào Thị để má Chu và Xuân Hạnh dẫn Thụy ca đến phòng bên đi ngủ.
Sau khi bảo hạ nhân trong phòng cũng đều lui ra, Đào Thị hơi ngồi ngay ngắn lại, nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển lập tức ý thức được, lần này Đào Thị gọi nàng tới, e là có chuyện muốn nói với nàng.
Nàng bèn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Đào Thị, hỏi: "Mẹ có lời muốn nói với con sao?"
Đào Thị cẩn thận liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó kiềm chế hoảng hốt, thấp giọng nhanh chóng nói với nàng: "Con biết không, e là Trấn Nam vương sắp phản rồi."
Lâm Uyển kinh ngạc suýt chút nữa làm đổ chén trà trên bàn: "Không phải ông ấy... đã chết rồi sao?"
Đào Thị lắc đầu: "Chưa, nói là lúc đó người bị hôn mê bất tỉnh, quân y hồ đồ chẩn đoán nhầm. Sau là sợ tiên hoàng gϊếŧ hại... nên vẫn luôn giấu giếm."
Lý do này, quả thực là lừa người ngu.
E là Trấn Nam vương có tư tưởng làm phản từ lâu, lúc đó giả chết như vậy, chẳng qua là mưu kế mà thôi.
Lâm Uyển không khỏi hoảng loạn. Nàng không dám tưởng tượng, nếu Trấn Nam vương thật sự có tư tưởng làm phản, vậy rốt cuộc ông ta đã bày bố bao nhiêu năm, mà triều đình chống trả trực tiếp lại có mấy phần chắc chắn.
"Tin tức chuẩn xác không ạ?"
Đào Thị gật đầu, xoa ngực, nói: "Phụ thân con nói với ta, không sai được. Hiện giờ chưa công bố ra ngoài là sợ gây hỗn loạn. Nhưng mà e rằng cũng không giấu được bao lâu."
Nói đoạn, bà nhìn Lâm Uyển, kinh ngạc hỏi: "Con rể không tiết lộ với con chút nào sao?"
Lâm Uyển lắc đầu.
Phù Cư Kính chưa bao giờ nói chuyện trong triều với nàng. Những chuyện nàng biết, chỉ được nghe từ chỗ Trịnh Thị.
Chỉ là điều Trịnh Thị biết cũng chỉ có hạn.
"Từ xưa đến nay, phàm là tạo phản cũng