Tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu làm cả người băng giá.
Rõ ràng tay chân rét lạnh nhưng trong lòng hắn lại như hỏa thiêu, ngũ tạng đều hừng hực.
"Kẻ thù, kẻ thù!" Sắc mặt hắn xanh xám nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt như có ngọn lửa thiêu đốt: "Hóa ra trong lòng ngươi chẳng qua chỉ coi ta như kẻ thù mà thôi!"
Trước đó hắn thấy thời gian hai người ở chung tình nồng ý mật, giờ khắc này tất cả đều trở thành trò cười cực lớn. Từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng giao nửa tấc chân tình cho hắn, tất thảy chẳng qua là thủ đoạn lá mặt lá trái của nàng.
"Ngươi bức ta đến hoàn cảnh như ngày hôm nay, chẳng lẽ còn muốn ta mang ơn ngươi?"
"Hay là ngươi cảm thấy kéo ta ra khỏi Giáo Phường Ti chính là ban ân ngất trời đối với ta? Ta nên dập đầu xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt?"
"Buồn cười tột cùng! Ta nên cảm kích ngươi khiến cho ta cửa nát nhà tan, hay là cảm kích ngươi đày ta vào Giáo Phường Ti, bức ép ta hầu hạ ngươi, lấy lòng ngươi, trở thành một thứ đồ chơi lấy sắc hầu người?"
"Trong lòng ta, ngươi và những khách làng chơi ác bá, sắc dục đầy bụng không có gì khác nhau."
"Cửa nát nhà tan, ngã vào vũng bùn, bị gia tộc vứt bỏ, bị người đời coi khinh."
"Ta đã lâm vào tình cảnh như vậy, ngươi vẫn còn chê không đủ, không muốn cho ta một không gian để thở!"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Ta hận ngươi còn không kịp, nào còn có gì khác nữa."
Tấn Trừ bỗng nhiên siết chặt roi dài, gân xanh trên trán căng ra.
Bây giờ không còn gì kiêng dè, Lâm Uyển chẳng sợ gì nữa, bình tĩnh nhìn hắn hỏi một câu: "Ngươi có biết, đời này ta hối hận nhất là cái gì không?"
Tấn Trừ lại đột nhiên tái mặt.
Câu hỏi này rõ ràng không nặng không nhẹ, nhưng hắn lại lạnh như đục xương cốt, lạnh lẽo trong xương tủy gặm nhấm, sắc nhọn tựa kim đâm dao khoét.
"Đời này ta chưa từng hối hận việc gì, duy chỉ có một việc..."
"Ngươi câm miệng!!"
Lâm Uyển không hề dừng lại, lời nói vang vọng bên tai hắn.
"Đó chính là hối hận đã quen biết ngươi."
Câu cuối cùng vừa dứt, Tấn Trừ chợt lảo đảo lùi lại hai bước.
Bầu trời bắt đầu trắng nhạt, bình minh sắp lên, nhưng trong mắt hắn, thiên địa vạn vật giờ phút này như đều ảm đạm phai mờ, mùi chết chóc nồng đậm.
Hắn thở hổn hển nhìn nàng, bờ môi trắng bệch, sắc mặt xám xanh, duy chỉ có đôi mắt đỏ ngầu.
Gió biển quất qua boong thuyền, cọ xát khuôn mặt lạnh giá của nàng, cũng cọ xát hai mắt đỏ ửng của hắn.
"Hay cho câu hối hận quen biết." Hắn đột nhiên cười to, như điên như cuồng: "Cô sẽ để cho ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là hối hận."
Hắn đột nhiên hét lớn: "Người đâu, áp giải nàng vào khoang, canh chừng chặt chẽ!"
Sau tiếng ra lệnh, mấy thị vệ vội vàng định đi tới bắt nàng.
Lúc này Lâm Uyển lại đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc kéo sắc nhọn, trước khi Tấn Trừ biến sắc bước nhanh lên định đoạt lấy, nàng đã đâm bị thương trán mình.
Lúc máu đỏ thắm chảy dọc theo khuôn mặt nàng, chiếc kéo đã rơi cạch xuống đất. Tấn Trừ nắm cổ tay nàng, sức lực mạnh mẽ như muốn bóp gãy xương cổ tay.
Lâm Uyển mặc cho máu ngoằn ngoèo trên gò má nàng.
"Nợ ngươi trả lại ngươi. Nợ ngươi một phân một hào, ta đều cảm thấy hết sức ghê tởm."
Giọng nói thấm đẫm lạnh lùng rơi vào trong tai, lại đâm thẳng vào đáy lòng người.
Hắn nhìn rõ sự chán ghét của nàng. Nàng căm hận hắn, ghê tởm hắn, không chịu dính líu đến hắn dù chỉ một chút.
Hắn nhắm mắt lại trong thoáng chốc rồi chợt mở mắt ra.
Thả lỏng trói buộc trên cổ tay nàng, hắn giơ tay lau mạnh máu ở gò má nàng, bôi lên đôi môi tái nhợt của nàng.
"Ngươi nợ ta đâu chỉ có thế, đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến." Hắn cúi người, trong mắt đầy u ám, gằn từng chữ bên tai nàng: "Đừng nghĩ đến cái chết, ngươi biết thủ đoạn của cô."
Lúc thuyền cập bờ, trời đã sáng hẳn.
Vào ban ngày, vốn nên là lúc Giáo Phường Ti an nhàn nhất, nhưng hôm nay lại khác với bình thường.
Toàn bộ Giáo Phường Ti đều tỏa ra không khí căng thẳng.
Trong ngoài lâu đều có thị vệ trấn giữ, đứng trang nghiêm bất động.
Chẳng mấy chốc lại có một đám thị vệ tiến vào trong phường, sau khi đi vào thì chia sang đứng hai bên, kính cẩn cúi đầu nghênh đón vị chủ tử phía sau.
Nam nhân dáng người cao lớn sải bước mà đến, thường phục đoàn long đỏ thẫm, đầy vẻ lạnh lùng đi vào trong lâu.
Phía sau là mấy bà tử áp giải một nữ nhân thân hình mảnh mai, cúi đầu, tóc buông xuống không thấy rõ mặt, nhưng tư thế chật vật kia lại làm người ta thấy rõ ràng.
Đoàn người đến tuy nhiều nhưng không ai ồn ào, bầu không khí vô hình trung toát ra vẻ khắc nghiệt.
Phần lớn người trong lâu đều nhìn ra không khí không bình thường, cũng không ai dám gây ra tiếng động, có thể vùi đầu trong phòng không ra thì đều thận trọng ở trong phòng.
Tú bà đã chuẩn bị xong một gian phòng theo yêu cầu, lúc này đang bẩm báo lại.
Điền Hỉ cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt chủ tử bọn họ rồi đánh mắt với tú bà, ra hiệu bà ta dẫn đường.
Tú bà dè dặt dẫn đường ở phía trước.
Chỗ đi tới là sương phòng ở hậu viện vắng vẻ.
Trên đường đi, bà ta không dám nhìn khuôn mặt người bị áp giải kia. Cho dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng cũng không dám mảy may nhìn linh tinh. Chỉ là trong đầu hiện lên lúc người kia bị đẩy vào, vết máu trên gò má tái nhợt, vết thương ghê rợn trên trán, còn có trạng thái chán chường kia, chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy sợ