Gần đây Dương Thị đứng ngồi không yên, bởi vì nàng ấy mơ hồ nhận thấy, em chồng của nàng hình như đang ấp ủ gì đó.
Vốn dĩ nửa tháng trước, nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao Uyển tỷ nhi bị bệnh, cả ngày mệt mỏi, đương nhiên tâm trạng cũng kém, lười cầm bút viết thư cũng là bình thường. Nhưng đợi đến nửa tháng sau, nom sức khỏe nàng dần tốt hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều, nhưng vẫn không đề cập tới chuyện hồi âm cho Tấn thế tử, nàng ấy đã cảm thấy rất không bình thường.
Nàng nói chuyện này với tam gia, nhưng tam gia lại cứ nói không có gì, còn nói cái gì mà bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nói sức khỏe Uyển tỷ nhi vốn yếu ớt, bị bệnh một cái thì nào có khỏe nhanh như vậy, lãnh đạm với ngoài ngoài, âu cũng là bình thường.
Nghe tam gia nói chắc chắn như vậy, nàng cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Vì vậy tạm thời không tìm hiểu kỹ, chỉ chờ sức khỏe Uyển tỷ nhi khá hơn.
Sau đó, nàng cứ chờ rồi chờ, chờ thẳng đến ngày sinh thần của Tấn thế tử.
Đừng nói là hồi âm, ngay cả hầu bao đã đáp ứng trước đó, nhất là quà sinh nhật, cuối cùng ngay cả nửa sợi lông cũng không thấy.
Tam gia cũng ngây người.
Dù có ngốc cũng nhìn ra được, Uyển tỷ nhi như vậy là muốn chia tay với Tấn thế tử.
Sinh nhật Tấn thế tử vừa qua hai ngày, ngay cả nha môn, tam gia cũng không dám đi, vắt óc xin nghỉ với quan trên, ở trong phủ ngơ ngẩn, chỉ sợ bị Tấn thế tử đến hỏi.
Đồng thời cũng thúc giục Dương Thị mau đi thăm dò Uyển tỷ nhi một chút, rốt cuộc là muốn tính toán cái gì.
Lâm Uyển nghe hạ nhân nói tam phu nhân đến thì đã biết ý đồ của nàng ấy.
Nàng bảo Xuân Hạnh cầm áo khoác đến cho nàng, khoác lên rồi xuống giường nghênh đón mấy bước.
"Tam tẩu tới đấy à, mau vào ngồi đi."
Dương Thị gượng cười, vào cửa xong thì ngồi xuống trước bàn chân hạc màu son trong phòng.
Xuân Hạnh bưng trà thơm và hoa quả lên, sau đó yên lặng lui xuống, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Lâm Uyển đẩy hoa qua tới trước mặt Dương Thị, nói: "Tam tẩu, ăn trái cây đi."
Lúc này Dương Thị nào có tâm trạng uống trà ăn quả.
Đợi cửa phòng vừa đóng, gần như không kịp chờ đợi, nàng nhìn Lâm Uyển vội vàng hỏi: "Uyển tỷ nhi, sinh nhật Tấn thế tử đã qua, lễ vật sinh thần muội đồng ý với hắn, tại sao lại chậm trễ chưa đưa?"
Thực ra Dương Thị càng muốn biết hơn là, hai người họ chia tay rồi sao. Nhưng sợ làm cho Uyển tỷ nhi phản cảm, nàng nào dám hỏi quá trực tiếp.
Đương nhiên là Lâm Uyển biết thật ra Dương Thị muốn hỏi mình cái gì.
Cho đến hôm nay, nàng cũng biết không thể giấu chuyện nàng và Tấn Trừ được nữa. Vì vậy, nàng cụp mắt, thoáng trầm tư rồi sau đó quyết định nói rõ ràng sự thật với nàng ấy.
"Tam tẩu, đến lúc này rồi, ta cũng không tiện giấu tẩu. Ta và Tấn thế tử quả thực không có duyên phận, từ nay về sau sẽ không còn liên quan nữa." Nàng nói xong chậm rãi đứng dậy, thi lễ với Dương Thị: "Lúc trước sợ không giữ bí mật được chuyện này, cho nên giấu giếm tẩu là ta sai. Ta tạ lỗi với tam tẩu tại đây, mong rằng tẩu đại nhân đại lượng, đừng để trong lòng."
Dương Thị nghe xong thì luống cuống tay chân, suýt chút nữa đánh đổ chén trà trước mặt.
"Nói như vậy..." Nàng chỉ cảm thấy tin tức này như sấm nổ bên tai, chấn động khiến trước mắt nàng biến thành màu đen, thân thể lảo đảo đứng lên.
"Sao lại như vậy... Chẳng phải trước đó rất tốt sao? Uyển tỷ nhi, không lẽ là giữa hai người vẫn còn hiểu lầm?"
Lần trước bọn họ gặp mặt, chẳng phải Uyển tỷ nhi vẫn rất ổn sao? Lúc hồi phủ, còn tươi cười nói với nàng chuyện lễ vật sinh nhật trên xe ngựa. Tại sao bị bệnh xong lại đột nhiên trở mặt? Việc này khiến người ta nghĩ mãi không thông.
"Ta và Tấn thế tử không thích hợp." Lâm Uyển ngồi xuống một lần nữa, cầm trà thơm đặt vào cạnh tay nàng ấy, kiên trì giải thích rõ ràng với nàng: "Thực ra lần trước đi, ta vốn đã định kết thúc với hắn. Nhưng lại nghĩ đến thư từ đang ở chỗ hắn, trước sau sẽ trở thành điểm yếu, cho nên chỉ có thể tạm thời chu toàn."
Dương Thị máy móc thổi trà, ánh mắt mang vẻ cứng ngắc.
Hóa ra Uyển tỷ nhi đã sớm có tâm tư như vậy, nhưng lại giấu kín, quả thực là làm cho không một ai nhìn ra đầu mối. Thậm chí còn mượn cớ làm quà sinh nhật, mượn lời truyền đạt của nàng, dễ dàng lừa lấy lại thư từ trong tay Tấn thế tử.
Nàng còn ngông cuồng cho rằng mình hành sự kín đáo, Uyển tỷ nhi không biết chuyện mình lén lút truyền tin cho Tấn thế tử, lại không biết Uyển tỷ nhi đã sớm nhìn ra, cuối cùng còn lợi dụng mồm miệng nàng để xóa bỏ hoàn toàn lo lắng của Tấn thế tử.
"Thế sự vô thường, nếu duyên phận đã hết, vậy hãy để nó ở quá khứ đi." Lâm Uyển bình tĩnh nhìn Dương Thị: "Tam tẩu, ta đã quyết định kết thúc, thì sẽ không quay đầu lại nữa."
Dương Thị nghe đã hiểu, như vậy là mong muốn nàng cắt đứt triệt để niệm tưởng tác hợp với tam gia.
"Nhưng mà, nhưng mà Tấn thế tử..." Phải nói với hắn như thế nào đây.
Nàng cũng không dám tưởng tượng, một khi Tấn thế tử biết dự định của Uyển tỷ nhi, thì sẽ nổi điên thế nào. Chỉ nghĩ thôi, nàng đã run rẩy thay tam gia nhà họ.
"Tam tẩu, tẩu cũng biết, ta không tiện gặp mặt hắn nữa. Cho nên, chỉ sợ vẫn phải làm phiền tam ca giúp đỡ, nói rõ việc này với hắn." Nói đoạn, Lâm Uyển đứng dậy đi tới bên giường mây đan, khom người cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ trên gối, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Thị, nói: "Nếu hôm nào tam ca có rảnh, hi vọng tam ca trả vật này lại cho hắn."
"Tam tẩu yên tâm, việc nhờ tam ca, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Dương Thị tinh thần hoảng hốt mang hộp gỗ quay về viện.
Lâm Xương Hàn biết được ngọn nguồn từ lời nàng, cũng cảm thấy trước mặt biến thành màu đen.
"Không còn đường cứu vãn?"
Hắn còn chưa từ bỏ, hỏi. Tựa như không tin lòng dạ tam muội hắn lại cứng rắn như vậy, không hề mảy may lưu luyến.
Dương Thị lắc đầu, mở hộp gỗ nhỏ ra.
"Ngay cả ngọc bội của tiên Trưởng công chúa cũng trả lại rồi."
Lâm Xương Hàn trợn mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, chán nản đấm ngực.
Hắn gần như có thể tưởng tượng được lửa giận của Tấn thế tử.
Trong lòng không khỏi thầm hối hận. Sớm biết kết quả ngày hôm nay, ban đầu tội gì vì lời dỗ ngon dỗ ngọt của Tấn thế tử mà nhận làm khổ sai chuyến này.
Hiện giờ hắn chỉ cầu mong đến lúc đó tiểu bá vương có thể kiềm chế chút, tuyệt đối đừng hung lên đánh người.
Dương Thị vừa mới đi chốc lát, Đào Thị đã được má Chu dìu đến.
Lâm Uyển vội ra đón, đỡ bà đến giường mây ngồi, cười hỏi: "Sao thái thái cũng tới?"
Đào Thị và má Chu liếc nhau, cười thần bí: "Tất nhiên là có chuyện tốt."
Trong lòng Lâm Uyển đã đoán được đại khái là chuyện gì. Nhưng cũng không nói ra, đi đến bên kia giường, ngồi đối diện chiếc bàn vuông thấp sơn đen cách Đào Thị.
Đợi Xuân Hạnh lại pha ấm trà dưỡng sinh mang đến, Lâm Uyển cầm ấm trà rót cho Đào Thị, đặt trước mặt bà.
Đào Thị nhận lấy, chậm rãi nhấp một hớp, không vội nói chuyện, ngược lại lại hỏi tới Dương Thị.
"Lúc vừa qua đây chạm mặt tam tẩu con, trông hướng đi thì là từ viện con đi ra. Thần sắc nàng nom hốt hoảng không yên, hỏi nàng cũng ấp úng không