Mấy hán tử có diện mạo và cách ăn mặc không gây chú ý từ cửa sau Trấn Nam Vương phủ đi ra, sau đó nhanh chóng hòa vào đường phố, chia nhau đến những nơi tạm nham như quán rượu, sòng bạc, gánh hát.
Ban đêm, cửa sau phủ lần nữa mở ra, người bên ngoài lặng lẽ đi vào hậu điện.
Tấn Trừ đẩy mạnh cửa sổ để gió đêm cuối thu bên ngoài lùa vào, xua tan ý muốn gϊếŧ người điên cuồng nổi lên trong lòng hắn.
Ngoài điện bóng đêm dày đặc, ánh trăng lay động trên vách.
Sương phòng đối diện đã tắt đèn từ sớm, một mảng tối tăm, không thấy ánh đèn ấm áp mờ ảo, cũng không thấy bóng hình mảnh khảnh phản chiếu bên cửa sổ.
Đèn đỏ trên bàn chập chờn lay động trên khuôn mặt không rõ cảm xúc, chiếu sườn mặt hắn một mảng tàn đỏ.
"Những kẻ lắm mồm còn có người của Trung Dũng Hầu phủ?"
Thái tử đột nhiên trầm giọng hỏi, làm cho trái tim Điền Hỉ nảy lên một cái.
Dù giọng điệu không có quá nhiều cảm xúc nhưng chủ tử hắn đã chọn riêng người này, vậy có nghĩa rằng sẽ không chịu để yên.
"Là thứ ngũ tử của tam phòng Trung Dũng Hầu phủ."
Điền Hỉ nhỏ giọng trả lời sau đó thì ngưng nói nín thở đứng đó.
"Xem ra bình thường phủ bọn chúng chỉ trích cô không ít. Nếu không thì ngay cả đứa con thứ lại cũng dám khoa tay múa chân, tùy tiện nói bừa việc riêng của cô ở bên ngoài."
Điền Hỉ càng khom người thấp hơn, không dám đáp lời.
Cựu thần trong triều vốn không nhận được sự thết đãi của Thái tử, lại cứ có những người không biết khiêm tốn còn không sáng suốt, chọc vào tim Thái tử mà không tự biết.
Vui sướng mù quáng, nào có biết rằng đang trải đường chết cho nhà mình.
Tấn Trừ kiềm chế cảm xúc, thu lại ánh mắt trên cửa phòng đóng chặt phía đối diện, lại nhìn sang Điền Hỉ bên cạnh.
"Lúc trước ngươi có nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí này không?"
Da đầu Điền Hỉ căng ra, kinh hãi quỳ phịch một tiếng.
"Nô tài... nô tài không biết."
Tấn Trừ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Điền Hỉ đón ánh mắt đáng sợ kia, vội vã giải thích: "Những quý nhân trong Kinh thành nào có ai không nhận ra mặt nô tài? Từ xa nhìn thấy nô tài tới, ai nấy đều ngậm chặt miệng như hũ nút, những lời bẩn thỉu này nào dám để nô tài nghe thấy?"
"Thật không?"
Điền Hỉ vội nói: "Điện hạ minh giám, nô tài trung thành tuyệt đối với người, tuyệt không dám lừa gạt điện hạ nửa câu, thật sự không biết những lời bên ngoài kia..."
Lời còn chưa dứt bả vai đột nhiên đau đớn, hắn ta bị người ta tàn nhẫn đạp một cước.
Điền Hỉ xuýt xoa một tiếng nhưng không dám kêu đau, sau khi phản ứng kịp thì lồm cồm bò dậy, nơm nớp lo sợ quỳ mọp dưới đất.
"Điền Hỉ, ngươi học nói dối cô từ khi nào?"
"Nô tài... sai rồi."
Điền Hỉ không dám giấu diếm nữa, run rẩy nói đúng sự thực: "Trước đó lúc nô tài theo điện hạ đến Giáo Phường Ti, có mấy lần vì phải dặn dò tú bà nên nán lại Giáo Phường Ti một lúc. Khách tìm vui bên trong có lẽ tưởng nhóm nô tài đều đã theo điện hạ rời đi nên tụm đầu ghé tai bàn luận, thỉnh thoảng lớn tiếng, nô tài cũng khó tránh nghe được loáng thoáng đôi chút..."
Thấy ánh mắt bên trên càng thêm lạnh lùng, Điền Hỉ chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Phần lớn cũng là những lời đồn lưu truyền trên phố, thí dụ như bình phẩm trên dưới phu nhân, còn có bôi nhọ đức hạnh phu nhân."
Điền Hỉ vẫn không dám nói quá tường tận, nhưng trong đầu Tấn Trừ đã có thể chắp vá những lời nói mập mờ này thành nội dung chi tiết.
Hắn có thể tưởng tượng ra những lời thô tục bỉ ổi của những khách làng chơi, có thể tưởng tượng bọn chúng dùng giọng điệu suồng sã cợt nhả bình phẩm từ đầu đến chân nàng như thế nào, từ dung mạo, đến thân thể, thậm chí đến... kỹ năng trên giường.
Hắn chợt lùi lại hai bước, ngã ngồi trên ghế.
Lồng ngực như bị chèn ép khó chịu, bí bức khiến hắn khó thở, lại thiêu đốt hắn đau đớn, giận dữ và căm hận.
Nhưng không biết là hận người hay là hận mình.
Phượng Dương chẳng khác nào một tia sét xé rạch bề ngoài yên bình hắn kiến tạo cho nàng, mang thảm cảnh nàng đang phải chịu phơi bày trước mặt hắn.
Thậm chí hắn không dám nghĩ đến, nếu như những lời khó nghe nhắm vào nàng bên ngoài kia, một ngày nào đó lọt vào tai nàng, nàng sẽ phản ứng thế nào.
Lúc chưa xuất các, nàng là đích nữ quyền quý vọng tộc, sau khi xuất các là Ngự Sử phu nhân thanh cao, bây giờ rơi vào tay hắn lại bị làm nhục thành quan kỹ có thể tùy ý coi khinh trong miệng người ngoài.
Nếu đây là sự trả thù của hắn với nàng, vậy thì mục đích đã đạt được.
Nhưng mà... đây thật sự là điều hắn muốn sao?
Tấn Trừ đột nhiên đưa tay đỡ trán, cắn răng chịu đựng cơn đau như muốn nổ tung.
Ngày đó hắn đưa nàng vào Giáo Phường Ti, có bao nhiêu là hận, lại có bao nhiêu là đố kị?
Hắn muốn ép nàng thừa nhận sự lựa chọn sai lầm của quá khứ, ép nàng không còn lại gì, ép nàng nhìn rõ hiện thực cúi đầu với hắn, nhưng chỉ là vì không cam tâm thuở thiếu thời?
Cũng không phải.
Lần này, hắn không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với nàng.
Dù không muốn thừa nhận thì thế nào? Hắn không buông bỏ được nàng, hắn vẫn là tình cũ khó quên.
Hắn nhắm mắt đột nhiên cười nhạo một tiếng, không biết là cười người, hay là cười mình.
Điền Hỉ nghe vậy sợ mất mật, lại biện giải cho mình: "Lúc trước sợ điện hạ nghe xong sẽ tức giận, cho nên nô tài tự ý giấu chuyện này đi. Nhưng mà nô tài cũng đe dọa mấy kẻ không biết sống chết kia, chắc rằng bọn họ không còn dám nói năng xằng bậy nữa."
Tấn Trừ lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn Điền Hỉ, đáy mắt lấp lóe sắc lạnh.
"Đe dọa ngoài miệng hiệu quả kém xa ra tay sát phạt."
Hô hấp Điền Hỉ thoáng ngưng trệ.
"Sáng mai ngươi mang thân binh của cô ra ngoài, bắt hết những kẻ ngông cuồng không biết sống chết kia không sót một ai." Giọng điệu Tấn Trừ càng lạnh: "Giam một nhóm, gϊếŧ một nhóm. Sau này ai dám nói nửa câu, cô cắt đầu lưỡi kẻ đó!"
Hôm sau lâm triều, tấu chương vạch tội Trung Dũng Hầu của đảng phái Thái tử nằm trên ngự án.
Thánh thượng mở tấu chương xem qua.
Bất cẩn, không làm việc, kiêu căng, năng lực yếu kém.
Đây là điều luật thứ tư trong số sáu điều luật giáng chức hoặc cách chức quan viên.
Trung Dũng Hầu đứng trong hàng ngũ sợ hãi bất an nhìn Thánh thượng.
Nếu không phải Trung Dũng Hầu đang tuổi tráng niên thân thể khỏe mạnh, chỉ sợ trong tấu chương này sẽ còn tăng thêm hai điều tuổi già, bệnh tật.
Thánh thượng âm thầm liếc qua Thái tử đứng đầu hàng ngũ, sau đó đặt tấu chương trong tay xuống ngự án, đưa tay vuốt hàm râu hoa râm.
"Trung Dũng Hầu, đối với sở tấu của Lưu ái khanh, ngươi có lời gì để nói?"
Trung Dũng Hầu chưa kịp đứng ra khỏi hàng đã giải thích: "Thần..."
"Vi thần có bản tấu khác."
Lúc này văn thần đứng hàng bên phải cầm hốt [1] bước ra, hai tay đệ trình tấu chương cúi bái Thánh thượng.
[1] Thẻ bằng ngà, bằng xương, quan lại xưa cầm khi mặc triều phục.
"Vi thần muốn vạch tội Trung Dũng Hầu điều năm tội biển thủ như chiếm đoạt ruộng đất, tham ô; điều ba tội gian dối như bao che tộc nhân đánh chết người, đút lót tiền bạc để người khác gánh thay; ngoài ra còn có điều bảy tội không làm tròn trách nhiệm, mong Thánh thượng minh xét."
Chúng thần đều ngầm hít sâu một hơi.
Tấu chương đầu tiên nhiều nhất chỉ khiến người ta bị giáng chức hoặc cách chức, nhưng tấu chương thứ hai này lại là lấy đi tính mạng cả nhà.
Phe Thái tử muốn bắt đầu ra tay từ Trung Dũng Hầu?
Tại sao lại đột ngột như vậy, trước đó quả thực không hề có dấu hiệu nào.
Đây là việc chúng thần công không ai nghĩ tới.
Trung Dũng Hầu mồ hôi tuôn như mưa, quỳ xuống kêu oan.
Lâm Hầu gia giữa những chúng thần trong lòng kinh hoàng. Tội gian dối kể ra trong tấu chương kia khiến ông rất khó không liên tưởng đến chuyện nhà mình.
Kỳ thực tất cả những thế gia hào môn, nhà ai mà không có một kẻ ăn chơi trác táng?
Phàm là người hung hăng lúc đánh nhau ẩu đả, khó tránh khỏi sẽ có khi lỡ tay.
Chỉ là phần lớn dân bất lực quan không tra, việc đó cứ vậy mà bỏ qua.
Bình thường thì cũng chẳng có gì, nhưng nếu một ngày nào đó bên trên muốn xử lý ngươi, việc đó sẽ trở thành chứng cứ phạm tội đanh thép.
Thí dụ như bây giờ, Thái tử quyết tâm muốn Trung Dũng Hầu chết, chỉ sợ nhân chứng vật chứng đều đã thu thập đủ, Trung Dũng Hầu dù có trăm cái miệng giải thích cũng vô dụng.
Những quan viên từng có loại chuyện như vậy trong nhà cũng nghĩ giống Lâm Hầu gia, trong lúc nhất thời không khỏi cũng lo ngay ngáy.
Thái giám tổng quản Vương Thọ hai tay trình tấu chương kia lên ngự án.
Thánh thượng lướt qua loa một chút, chỉ