Edit + Beta: Tris
Lúc Hứa Thiệu Huy tới quán cà phê thì đã muộn 40 phút, anh tìm vài vòng tầng trên tầng dưới quán cà phê đều không thấy bóng dáng của cô, rất là ảo não, anh ngồi vào một góc nhỏ trong quán.
Trong điện thoại anh có một bức ảnh chụp lén cô hôm qua, thấy có nhân viên phục vụ đi qua, anh đưa ảnh chụp cho người đó xem, bức hình chỉ là chụp nửa bên mặt của cô, nhưng mà người nhân viên này vẫn nhận ra: "Cô nữ sinh này vừa rồi cũng ngồi ở đây, khoảng mười phút trước cô ấy đã rời đi rồi."
Nữ sinh lúc ấy cầm trong tay notebook có bìa là mặt An Triết, vừa vặn đây cũng là thần tượng của cô, cho nên cô liền nhìn nhiều hơn một chút. Hơn nữa mấy người mang theo ký hiệu đặc biệt như hoa, sách vở linh tinh đều là tới xem mắt, thấy trong tay anh chàng này cũng cầm một bông hoa hồng trắng, cô liền đoán được, vừa nãy vị tiểu thư kia cũng cầm một cành giống thế.
Hứa Thiệu Huy lúc này mới chú ý tới cái bàn đầy cánh hoa hồng, có lẽ là do cô nhàm chán quá liền bứt từng cánh xuống đi.
Hứa Thiệu Huy nói cảm ơn với phục vụ kia, ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi. Không đành lòng quấy rầy tuần trăng mật của người anh em, anh liền suy nghĩ có nên hay không tìm một biện pháp khác để tìm cô?
___________________
"Anh, người kia không phải là tình địch chứ!" Nhìn thấy có người ngồi ở vị trí của người nọ, Trần Thông liền kêu một tiếng kinh hãi, lúc thấy rõ mặt người đàn ông đấy, hắn lại kêu một tiếng: "Em biết người này, ngày hôm qua đứa em họ kết hôn, người này làm phù rể nha!"
Người An Triết đợi còn chưa tới, anh ngẩng đầu nhìn sang vị trí vừa nãy, tự nhiên chú ý đến người kia, bọn họ đều cầm một cành hoa hồng trắng, cô hẳn là đến xem mắt đi?
Thấy anh cũng chú ý tới, Trần Thông lại tiếp một câu: "Nga, em nhớ ra rồi, cái nữ sinh vừa rồi là bạn của em họ em, gọi là gì An nhỉ?"
"Trình An."
"Đúng rồi, chính là Trình An." Trần Thông kịp phản ứng, lại trịnh trọng hỏi một câu: "Anh, em không đùa đâu, thật sự là vợ trước sao?"
"Ừ!"
Trần Thông trầm mặc, vốn đang tự an ủi bản thân, "vợ trước" chỉ là nói giỡn thôi, nhưng nhìn cái dạng này thì có lẽ là thật hơn kim cương rồi. Trần Thông làm quản lý cũng đã 5 năm mà chưa từng nghe đến việc kết hôn này, rốt cuộc là hắn giấu kĩ bao nhiêu a. Hơn nữa nhìn dáng vẻ ăn dấm của hắn, rõ ràng là chưa buông tay được mà.
Trần Thông thật sự không có biện pháp, đành phải ép hỏi: "Anh, em có thể hỏi vấn đề này không, rốt cuộc là anh kết hôn lúc nào, mà làm sao lại thành vợ trước rồi?" Quan trọng hơn là anh trai này còn chưa buông được, người ta đã bắt đầu xem mắt, hắn cần tìm hiểu một chút, cũng phải lo đến chuyện chẳng may đúng không, nhỡ có chuyện gì xảy ra hắn cũng không bị làm cho phát ngốc, không thể phản kháng.
An Triết cũng không tính toán giấu giếm, trực tiếp đáp lại một câu: "6 năm trước."
Nghe lời này, Trần Thông không cần đánh cũng ngốc luôn, 6 năm trước hắn mới lớn bao nhiêu, vừa mới 22 tuổi – đủ tuổi kết hôn liền ... a, hơn nữa cô gái kia, 6 năm trước không phải còn đang học đại học sao, hắn nhớ rõ ràng em họ mới tốt nghiệp được 5 năm a.
"Không phải chứ, anh —" thôi được rồi, Trần Thông thật sự không biết nên nói gì cho phải.
*****
Trình An đã đến phim trường, lúc này tương đối bận rộn, bởi vì Đinh Quả - tác giả nguyên tác, cùng biên kịch có quen biết, thời điểm hai người đi vào liền trực tiếp đến tìm biên kịch.
Khi Đinh Quả cùng biên kịch bàn về kịch bản, Trình An không thể giúp cái gì, liền tùy tiện đi dạo studio một chút. Hôm nay chụp ảnh tạo hình, bên trong tới tới lui lui rất nhiều người, cho nên cũng không có ai chú ý đến cô.
Bộ phim này cũng chỉ được coi là tác phẩm nhỏ, nam nữ chính đều không phải diễn viên gạo cội, nghe nói đạo diễn cũng là người mới, Trình An nhìn xem mấy người mặc cổ trang đang chụp ảnh ở bên trong, đáng tiếc là cô mù mặt, nhìn đi nhìn lại cũng không nhận ra vai chính là người nào, hơn nữa còn không tìm được thần tượng An Triết.
Trong này fans không được vào nên đây đều là nhân viên công tác, còn có những vai phụ khác, có mấy người đã hóa trang xong đang chờ đợi để chụp, Trình An thấy không có gì đặc biệt liền trốn vào một góc chơi điện thoại. Bên này nàng một chút tin tức cũng không có, liền nghe được một đám người ríu rít thảo luận ở phía sau:
"Nghe nói hôm nay An Triết cũng tới, tại sao chưa thấy người đâu? Thấy bảo hắn là bạn của đạo diễn, đây thật là một cơ hội tốt a?"
"Anh thì biết cái gì, người ta đóng phim chỉ là chơi chơi thôi, hắn có bao nhiêu thứ tốt, muốn đóng phim thì đóng phim, không muốn thì liền ở nhà nghỉ ngơi, không nhận vai chính, không diễn cảnh hôn, không diễn vai ác, còn có ai mặt mũi lớn được như vậy."
"Còn nữa, anh xem nhân vật hắn diễn đều tốt cơ, cái gì mà đại tổng tài si tình, rồi cái gì quý công tử thâm tình, gần đây còn vào vai chồng trước, anh không biết đâu, lão bà nhà tôi bị mê hoặc đến nỗi mỗi ngày đều gọi hắn là lão công."
"Ít nhất cũng là vợ của anh, bạn gái tôi đây này mỗi ngày đều kêu với tôi, cô ấy cũng muốn có một chồng trước như vậy, ta phi, vợ tôi còn chưa cưới tới tay đâu, người ta đã bắt đầu nhớ thương chồng trước rồi."
"Đừng nói nữa, vợ của tôi cũng mê hắn lắm, bây giờ cô ấy nhìn tôi đều là một mảng chê trách, bảo tôi không lãng mạn bằng hắn, không thâm tình bằng hắn, không đẹp trai bằng hắn, ai, tôi sợ rằng một ngày nào đó mình thật sự biến thành chồng trước...."
Trình An nghe nghe liền cảm thấy hài hước, bộ phim kia tuy rằng cẩu huyết, nhưng nó rất nổi, chẳng những hai vị diễn viên chính bạo hồng (*), kể cả anh chỉ là nam 3, nam 4 đều có thể hồng (*) lên, chính là anh nhà quá điệu thấp (*), nếu không mượn cơ hội lần này tuyên truyền một phen nhất định có thể vọt lên tuyến 2 chứ không phải như bây giờ.
(*) hồng: trở nên nổi tiếng
bạo hồng: trở nên cực kì nổi tiếng
điệu thấp: khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm
Trình An hơi tiếc nuối lắc đầu, thật đáng tiếc cho "Chồng trước". Lúc cô mở điện thoại lên tin tức đầu tiên là về anh, cô tiện tay liền ấn vào xem.
Mở ra thì là một tấm hình của anh, chiếm hết cả màn hình. Thời điểm cô trượt tay xuống, vừa vặn đầu ngón tay dừng lại chọc trên má anh, trách không được mọi người đều bảo, quá đẹp làm người ta rất dễ sinh ra tư tưởng liếm hình đâu, nhìn cái nhan sắc này xem, thật sự có thể thay cơm nha.
"Khụ..." Cô đang ngẩn người thì một âm thanh vang lên, ngẩng đầu thì thấy một hình bóng quen thuộc — thần tượng! Bởi vì quá mức kích động cô nâng lên tay lên run rẩy chào hỏi: "Hi, Chồng trước —"
Lời vừa nói ra Trình An hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, như thế nào mà cô lại nói ra 3 chữ này đâu! "Không phải, thật xin lỗi, trước — thần tượng xin chào."
Tris: "chồng trước" trong convert là ba chữ "tiền phu ca",