Từ Tán chậm chạp bò dậy khỏi giường, sau đó nhận ra âm thanh là tiếng chuông điện thoại chứ không phải báo thức.
Anh cầm đi động lên, thấy là La Tiểu Duệ gọi đến.
“Anh Tán, YEY xui xẻo rồi!” La Tiểu Duệ vui sướng nói.
“Sao?” Từ Tán nhìn lại máy tính của mình, bài viết của anh còn chưa xong, sao YEY lại gặp xui được?
“Anh nhanh lên Zhiliao xem đi, có một đại gia nào đó đăng bài, chửi nó té tát luôn kìa.”
Zhiliao là một diễn đàn nổi tiếng chuyên về hỏi đáp, người dùng của nó đến từ đủ mọi ngành nghề, trong đó không thiếu người có chuyên môn.
Từ Tán có tài khoản trên đó, nhưng anh đọc bài là chính chứ ít khi nào lên tiếng.
Bài viết mắng chửi YEY có tựa đề Trò chơi của nhà tư bản: YEY, viết rằng vì có tư bản muốn vớt tiền nên dùng YEY làm con rối, chỉ tiếc chính YEY là thứ bùn trát không nổi thành tường, chỉ có cái danh là sáng tạo đổi mới chứ không có thực lực, sản phẩm nhảm nhí, người dùng là thuê tới, số liệu là ngụy tạo…
Bài viết dùng lời lẽ sắc bén đanh thép, nhưng vẫn giữ được sự hài hước thú vị, đồng thời còn đơn giản dễ hiểu.
Tác giả dùng thủ pháp ví von để viết về thuật ngữ chuyên nghiệp một cách hấp dẫn, để cho người bình thường đọc cũng hiểu, nhờ đó nâng cao phạm vi lan truyền cho nó.
Bài viết gửi giấu tên, nhưng được rất nhiều người có tiếng nói tương tác, nên tốc độ lan truyền nhanh đến kinh người, đã được chia sẻ đến các nền tảng xã hội khác.
YEY trở thành đối tượng bị chê cười của toàn giới khởi nghiệp.
Dường như YEY đã không ổn rồi, bắt đầu nguội lạnh dần.
“Được lắm, vị anh hùng này giúp chúng ta một chuyện lớn rồi đấy.” Từ Tán cười: “Anh phải tặng tiền cho người ta mới được.”
“Anh Tán, người này không phải là do anh thuê chứ hả?” La Tiểu Duệ hạ giọng hỏi.
“Cậu nghĩ cái gì thế, đương nhiên là không.”
Từ Tán không thuê người là vì dự định tự mình ra trận, chỉ tiếc là chậm một bước.
Nhưng dù chính anh làm thì hiệu quả cũng không thể tốt hơn bây giờ được.
Văn chương của anh không được hài hước như tác giả giấu tên này, mà anh cũng không thể lôi kéo được nhóm người có sức ảnh hưởng lớn kia tương tác.
Dự tính ban đầu của anh là: Không có hàng xịn, thì ta dùng thuê người chạy seeding bù vào.
Vấn đề cấp bách được giải quyết xong, Từ Tán có thể yên tâm đi ngủ bù, nhưng bây giờ anh lại không ngủ được nữa, đành phải rời giường đi tắm.
Anh mang theo di động vào phòng tắm, sau đó thì nhận được cuộc gọi từ Lam Thiên Nhiên trong lúc đang tắm.
Giữa tiếng nước chảy, Từ Tán nghe Lam Thiên Nhiên nói, Hằng Thịnh muốn nhanh chóng ký hợp đồng đầu tư với Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng.
Từ Tán nâng tay lên vung mạnh, cắt đứt dòng chảy từ vòi hoa sen.
Cột nước vỡ tung ra, nước bắn tung tóe.
Hằng Thịnh xem anh là cái gì? Tưởng có thể “gọi thì đến, đuổi thì đi ” à? Trước kia Hằng Thịnh thấy Đông Phong để ý YEY, thì muốn vứt bỏ họ để theo đầu tư vào YEY, bây giờ phát hiện ra Đông Phong Capital đánh giá sai YEY thì vội vàng muốn ký kết nhanh chóng với bên này, bàn tính gảy cũng kêu quá rồi đấy.
Lam Thiên Nhiên nghe được tiếng nước, bèn hỏi: “Cậu đang bận à? Hay là cậu cứ làm xong chuyện của mình đi?”
“Tôi đang tắm.”
“À…” Lam Thiên Nhiên im lặng mất mấy giây, có lẽ là đang suy nghĩ xem đang tắm là bận hay không bận.
“Cậu nói đi.”
Lam Thiên Nhiên bèn nói tiếp: “Hằng Thịnh vẫn là đối tượng hợp tác rất tốt với bên cậu, nếu đã là làm ăn, thì chúng ta chỉ cần biết đến lợi ích.
Có lợi thì có thể hợp tác, cậu thấy sao?”
Từ Tán biết Lam Thiên Nhiên cũng đoán được hiện giờ anh đang không vui.
Anh thả chậm hơi thở của mình, rồi bình tĩnh hỏi: “Có phải cậu thấy tôi là một người hành động theo cảm tính không?”
“Tô Thức có câu vạn dặm quay về người vẫn vậy, dịch ra đại khái là dù đi xa vạn dặm thì khi quay lại vẫn còn là thiếu niên.
Cảm tính cũng không có gì xấu.”
Giọng nói bình thản của Lam Thiên Nhiên xuyên qua tiếng nước, truyền vào tai Từ Tán.
Lời nói dễ nghe, như một chiếc bàn ủi giúp ủi phẳng hết những bất bình trong lòng anh, đồng thời tiêm vào trong mạch máu anh một vài cảm xúc nóng bỏng.
Anh khẽ cười: “Phó tổng Lam, tôi phát hiện chỉ cần cậu muốn, thì thật ra cậu cũng rất biết nói chuyện.”
Lam Thiên Nhiên đáp: “Trên sách viết như vậy.”
“Tôi phải đến nhà cậu xem thử sách của cậu mới được.” Từ Tán cười tiếp: “Vậy chiều nay chúng ta gặp ở công ty?”
“Được, chiều nay gặp.”
Chỉnh trang bản thân xong, Từ Tán do dự giữa việc ăn tạm thứ gì đó ở nhà hay là ra ngoài, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngoài.
Anh vừa lái xe ra khỏi chung cư thì nhận được điện thoại của Triệu Hồng, anh ta nói: “Tôi lại đến ăn chực đây.”
Gần đây nhiều vấn đề, hai người phải liên hệ thường xuyên, cứ giờ ăn là lại đi cùng nhau.
“Đến đi, đúng lúc tôi cũng phải ăn cơm.”
Vì còn chuyện cần bàn, họ lại theo lệ thường, đến nhà hàng của chính Từ Tán cho yên tâm.
Từ Tán lại gọi một bình nước ép trái cây.
Triệu Hồng nhìn nhìn rồi tự rót cho mình một ly, anh ta cũng muốn nếm thử xem nước trái cây ngon đến mức nào, nhưng chỉ thử một miếng rồi lắc đầu ngay.
Từ Tán nhìn lên.
“Quá ngọt.
Quá nhiều đường, uống một ly xong phải tăng thêm một giờ tập gym đấy.” Triệu Hồng thở dài: “Tuổi này của tôi phải chú ý ăn uống rồi.”
Thật ra anh ta chỉ lớn hơn Từ Tán có năm tuổi.
Từ Tán dời mắt xuống nhìn về phía bụng của Triệu Hồng, hình như không có dấu hiệu phát tướng mà.
Triệu Hồng mở cặp công văn của mình ra, lấy một phong bì ra đưa cho Từ Tán.
Trong phong bì có một vài