Lam Thiên Nhiên đi rồi, Từ Tán cũng lái xe đến công ty.
Hôm nay anh đi quá sớm, kết quả lại trở thành người đầu tiên có mặt, chưa ai đến cả.
Đến một tiếng sau, mới có đồng nghiệp lần lượt vào, mọi người đêỳ rất kinh ngạc khi thấy anh đi làm sớm như vậy.
La Tiểu Duệ cũng có thể xem là đi làm sớm, khi thấy Từ Tán, cậu ta sững sờ một lát, cái bánh bao đưa lên đến miệng cũng quên không cắn: “Anh Tán, sao hôm nay sớm thế?”
Sau đó, cậu ta hào hứng nói: “Bây giờ anh hot lắm rồi anh biết không?”
Từ Tán: “Biết chút chút.”
La Tiểu Duệ tiếp tục cắn bánh bao, đồng thời đùa: “Có phải anh tìm người quảng bá cho mình không?”
“Cậu từng thấy người nào tự bôi đen chính mình không?” Từ Tán hỏi.
“Có đâu, không phải rửa sạch hết rồi à?”
Đầu tiên có người tố Từ Tán là trai bao, nhưng cũng giải thích rõ ràng rồi.
Sau đó có người nói Từ Tán đánh nhau nên bị Đại học Minh đuổi học, rồi cũng đã xong xuôi cả.
Trước thả tin xấu rồi tẩy trắng, đây là chiêu trò lăng xê thường thấy.
Từ Tán lắc đầu: “Có thể là còn chưa xong, chờ đám seeders kia đi làm có khi lại càng xuất hiện nhiều tin xấu hơn.”
Anh nhìn lại giờ: “Chắc đi làm rồi đấy? Có vẻ bắt đầu tiến hành rồi.”
“Cho nên…có người muốn hại anh?” La Tiểu Duệ nghi ngờ đầu tiên là: “Có phải YEY đang trả thù không?”
“Chưa biết.”
“Vậy chúng ta làm sao?”
“Binh đến tướng chặn thôi.”
Từ Tán đã thuê seeding, mời luật sư xong rồi, cả hai con đường đều đã chuẩn bị, hiện giờ không còn gì để làm nữa.
Từ Tán đoán đúng.
Tiếp theo, quả nhiên có kẻ lên tiếng nói lúc anh rời trường đã vay tiền khắp nơi, tất cả bạn học đều cho mượn, tổng giá trị cao đến hơn 500 ngàn, sau đó anh biến mất, không ai liên lạc được.
Cũng có nghĩa là anh lừa gạt một khoản tiền lớn rồi mất tích luôn.
Bình luận:
[Thời đi học đã là đồ lừa đảo, bây giờ đi kinh doanh, chẳng lẽ lại cải tà quy chính sao?]
[Tất nhiên là không, hắn chỉ biến thành một tên lừa đảo chuyên nghiệp thôi.]
[Lừa đảo mở công ty thì chắc chắn là để lừa thêm nhiều tiền hơn rồi.]
[Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng chính là công ty lừa đảo.]
[Sản phẩm do công ty này làm ra chắc chắn không dùng được.]
[Cái phần mềm “Khách Bộ Hành” đó, mọi người phải tẩy chay nó!]
“Ăn nói bậy bạ! Tức chết đi được!” La Tiểu Duệ tức xì khói.
Từ Tán: “Lúc đó đúng là anh đã mượn tiền nhiều người.”
“Hả?” La Tiểu Duệ cố vươn cái cổ ngắn của mình ra.
Từ Tán: “Nhưng sau đó trả hết rồi.”
“À.” La Tiểu Duệ thả lỏng, bắt đầu tò mò: “Sinh viên Đại học Minh giàu thế hả, dám cho anh mượn những 500 ngàn, nếu là em chắc chỉ mượn được 5 ngàn thôi.”
“…”
Chuyện Từ Tán mượn tiền khắp nơi rồi biến mất quả thực đã từng bị lan truyền khắp nơi, nhiều người trong Đại học Minh đều biết chuyện này.
Nhưng nó vẫn còn phần tiếp theo: sau này Từ Tán đã lần lượt trả hết số tiền mượn cộng thêm cả tiền lãi.
Người biết được thì lại không nhiều.
Có nhiều lúc chuyện xấu có thể lan truyền muôn dặm.
Kẻ tung tin có lẽ chỉ biết được nửa đầu câu chuyện thôi.
Tư liệu của kẻ này không đầy đủ, đương nhiên, cũng có thể là gã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Từ Tán chắc chắn sẽ quỵt nợ luôn.
“Vậy anh có phải lên mang đính chính lại không?” La Tiểu Duệ hỏi.
“Không cần vội.” Từ Tán nói: “Cứ nhờ mấy người bạn học đã cho anh mượn tiền lên tiếng đi, lời bọn họ nói có độ tin cậy cao hơn.”
La Tiểu Duệ suy nghĩ: “Ừ, cũng phải.”
Người thiếu nợ mở miệng nói đã trả tiền thì chẳng ai tin, phải chính chủ nợ đứng ra nói mới đáng tin.
“Vậy anh có cần liên hệ với bạn học không?”
Từ Tán: “Không cần, bây giờ là thời đại internet, chẳng bao lâu nữa chắc họ sẽ biết chuyện này, đến lúc đó tự nhiên sẽ đứng ra nói thay anh.”
La Tiểu Duệ giơ ngón cái: “Anh Tán đúng là rất bình tĩnh.”
Từ Tán cười, chuyện này chắc chắn có thể giải quyết, vậy thì cần gì phải nóng ruột.
Có điều, nguyên nhân chính là vì anh không muốn làm phiền đến những người đó.
Anh nghỉ học giữa chừng, không quá thân thiết với bạn học của mình, sau này mọi người đi khắp nơi làm ăn sinh sống, về cơ bản là không còn liên hệ nữa.
Bình thường đã không liên lạc, khi có chuyện lại tìm đến cửa, chính anh cũng không muốn làm như vậy.
Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là vì việc này không quá cấp bách.
Người ta sẽ căn cứ theo độ khẩn cấp của sự việc để điều chỉnh đối sách, Từ Tán cũng vậy.
Như năm xưa khi bị đẩy vào đường cùng, anh đã chọn cách mặt dày đi mượn tiền khắp nơi.
Nếu cần thiết, bây giờ anh cũng có thể làm tương tự, nhưng thật sự thì chưa cần, hiện tại anh có nhiều sự lựa chọn hơn.
Một lúc sau, Lam Thiên Nhiên gọi điện thoại đến báo cho Từ Tán rằng lễ ký hợp đồng phải dời lại, vì bộ phận hậu cần gặp vấn đề khi sắp xếp địa điểm.
Hiển nhiên đây là một cái cớ.
Từ Tán có chuẩn bị từ trước, nên trả lời rất bình tĩnh: “Tôi biết.”
“Khi ấy tôi không biết cậu thiếu tiền.” Lam Thiên Nhiên nói.
Ý của anh là chuyện Từ Tán phải đi mượn tiền thời đại học.
Nếu người khác nói như vậy, Từ Tán sẽ cho rằng người ta còn ẩn ý gì khác ở đằng sau, có thể ý nghĩa sâu xa là: nếu tôi biết cậu có khó khăn, tôi sẽ làm gì đó cho cậu.
Nhưng nếu Lam Thiên Nhiên nói như vậy, thì chắc ý nghĩa chỉ đơn giản là trình bày một sự thật thôi.
Từ Tán hơi rầu rĩ.
“Trong nhà cần tiền gấp, nên phải mượn của bạn học, sau đó tôi cũng trả rồi, có trả thêm cả lãi nữa.” Từ Tán nói.
“Ừ.” Lam Thiên Nhiên chỉ đơn giản như vậy, cũng như việc Từ Tán mượn rồi trả tiền là hết sức bình thường, anh chưa bao giờ nghi ngờ Từ Tán cố ý mượn rồi quỵt nợ.
Từ Tán cười nói: “Cậu làm việc đi, tôi cũng phải đi canh chừng trên mạng rồi, xem bọn họ còn chuyện xưa nào muốn đào bới nữa không.”
“Có chuyện gì thì gọi tôi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Trên mạng, “người quen” của Từ Tán lại tung thêm tin tức.
Có người nói cha của anh mắc bệnh nặng nên mới phải mượn tiền, nhưng rồi sau đó nhanh chóng có kẻ phản bác lại, tự xưng là bạn học thời cấp hai của Từ Tán, có quen với cha anh, thấy ông ta rất khỏe mạnh, không có bệnh gì cả.
Kẻ khác lại nói mình có họ hàng quen