Chương 11:
Trở về cục cảnh sát, Thang Nguyên ổn định lại tâm tình, sau đó sửa soạn lại mấy phát hiện mới mà hôm nay cô đến hiện trường của cả ba vụ án.
Sống một mình, độc thân, tướng mạo xinh đẹp, trừ những thứ này ra, cả ba người bị hại đều không có bất kỳ điểm tương đồng nào.
Không có dấu vân tay, không ADN, không có camera nào ghi lại được, hung thủ gây án cực kỳ sạch sẽ lưu loát, không để lại vết tích nào.
"Viên Tử."
Không lâu sau Trương Đào trở lại. Sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm.
Thang Nguyên biết hôm nay anh ta đi điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân thứ ba - Tôn Diễm, vội hỏi:
"Thế nào? Có manh mối gì không?"
Trương Đào lắc đầu:
"Giống như hai nạn nhân trước, người quen biết Tôn Diễm cũng không nhiều lắm, ngoại trừ một người bạn học cũng là đồng nghiệp nơi làm việc. Sau khi điều tra, lúc phát hiện án tử, vị bạn học này đang đi công tác ở nơi khác. Nạn nhân và đồng nghiệp trong nhà hàng bình thường đều có quan hệ không tệ, không có mâu thuẫn gì."
Thang Nguyên nghe vậy trong lòng hơi rối rắm.
Những án tử trước đây mà bọn họ từng phá có giết người vì tình, có giết người mưu tính cướp đoạt tài sản, cũng có cướp đoạt đánh nhau giết người, bất luận vì nguyên nhân gì, thông qua vật chứng ở hiện trường kết hợp với điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân, đều có thể bắt được hung thủ. Thế nhưng vụ án lần này lại phức tạp hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có người hét lớn:
"Mọi người chuẩn bị, bắt đầu họp."
Cuộc họp lần này vẫn do đội trưởng Triệu Khiêu chủ trì. Sau khi mọi người báo cáo tài liệu một lần, ai cũng trầm ngâm. Trong chốc lát Triệu Kiêu nói:
"Nếu phương pháp phá án truyền thống không được, chúng ta chỉ có thể đổi sang cách khác. Tôi đã thỉnh cầu viện trợ từ phía thành phố, bọn họ phái một vị chuyên gia tâm lý tội phạm mới từ nước ngoài trở về đến giúp đỡ cho chúng ta."
Trong nháy mắt phòng họp vang lên từng tiếng thảo luận.
"Đội trưởng, vậy vị chuyên gia kia đâu? Mời vị đó ra cho chúng tôi gặp mặt một chút."
Trương Đào nói.
"Tôi đã liên hệ với anh ta. Anh ta mới về nước, công việc bận rộn, nói chúng ta có manh mối gì thì điện thoại nói cho anh."
"Mẹ nó! Như vậy cũng được sao? Sao nhát như cáy thế, không xem báo cáo pháp y, không đến hiện trường tìm manh mối, cũng có thể phá án?"
"Này này, chú ý ăn nói cẩn thận một chút."
Triệu Kiêu gõ bàn, nói tiếp:
"Cuộc họp đến đây kết thúc. Mọi người tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, có phát hiện mới lập tức báo cáo cho tôi. Viên Tử, cô nhanh chóng tập hợp lại tất cả tài liệu mà chúng ta tra được, sửa soạn lại một chút rồi gửi cho tôi, tôi gửi cho chuyên gia.”
"Vâng."
Tan họp, Trương Đào đi đến bên cạnh Thang Nguyên, cười hì hì nói:
"Viên Tử đáng thương, hôm nay lại phải làm thêm giờ."
"Chỉ cần có thể phá án, ngày nào tăng ca cũng được."
"Có giác ngộ."
Hai người vừa đi ra ngoài, Trương Đào lại nói tiếp:
"Đúng rồi, người tối hôm qua ở dưới lầu nhà cô có quan hệ gì với cô vậy? Sao chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?"
Nhớ đến Chúc Già, Thang Nguyên lại nhớ đến việc chiều nay tan ra trong không vui. Thoáng cái, lại bắt đầu cảm thấy đau dạ dày.
Mắt thấy ai cũng bận rộn, cô kéo Trương Đào vào một góc phòng, do dự hỏi hỏi nhỏ:
"Tôi hỏi anh chuyện này."
"Gì?"
"Bình thường có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt không có chút mùi vị nữ tính nào? Đôi khi còn có chút không biết tốt xấu?"
“CMN!"
Trương Đào nghe vậy liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đang nhìn thấy quái vật