Mẹ ——
Một tiếng ‘Mẹ’ này, Minh Triệu kêu rất chân tình, khiến mẹ Nguyễn nhất thời giật mình.
Trong lòng mẹ Nguyễn cũng ngũ vị tạp trần, trong vui mừng mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Có mấy lời vừa đến khóe môi, bà vẫn nhịn được, chọn quên đi, ngày khác rồi hãy nói.
Bà trấn an nói: "Lần này các con thật không đúng, nếu có con, nên nói cho chúng ta biết từ sớm.
Con còn ôm bụng đến Ảnh Thị, thật quá nguy hiểm."
"Mẹ, thật xin lỗi, là lỗi của con."
"Hai người các con đều có lỗi.
Con còn nhỏ không hiểu chuyện, Kỳ Duyên cũng hồ đồ." Mẹ Nguyễn thấy mặt cô tái nhợt, nghĩ đến bây giờ cô là phụ nữ có thai, vội vàng chuyển đề tài: " Kỳ Duyên không tránh khỏi bị giáo huấn một trận."
Minh Triệu mím môi.
"Con đi xem một chút đi, không nhìn mặt Tăng cũng phải nhìn mặt Phật." Mẹ Nguyễn dịu dàng nói.
Đáy mắt Minh Triệu vui mừng: "Cảm ơn mẹ."
Cô vội vàng tăng nhanh bước chân đi đến ngoài cửa thư phòng, hít sâu vài hơi, mới gõ cửa.
"Vào đi ——" Giọng ba Nguyễn trầm thấp.
Minh Triệu mở cửa, một màn trước mắt, làm cô thoáng chốc giật mình, cô trợn to hai mắt.
Kỳ Duyên đang quỳ trên sàn nhà.
"Ba——" Cô nuốt cổ họng, kêu một tiếng.
Ba Nguyễn nhìn cô một cái: "Vào rồi nói."
Minh Triệu khẩn trương đi vào, ánh mắt lóe lên.
Tầm mắt của Kỳ Duyên và cô giao nhau.
Minh Triệu nắm chặt quả đấm: "Ba, thật xin lỗi, chuyện này con cũng có trách nhiệm."
Ba Nguyễn thở dài một tiếng: "Ừ.
Các con đều sắp làm cha mẹ, sao làm việc còn không đáng tin như vậy."
Minh Triệu chớp mắt mấy cái, ánh mắt đáng thương.
Rốt cuộc ba Nguyễn dạy con trai, có thể, dạy con dâu, không được.
"Có mấy lời ta đã nói với Kỳ Duyên, chính các con nên xem xét lại mình.
Sau này nên lấy tư cách cha mẹ làm gương.
Ta đi ra ngoài trước."
Ba Nguyễn rời khỏi thư phòng thì cơn tức đã tiêu hơn phân nửa.
Minh Triệu vội vàng đỡ Kỳ Duyên: "Bác trai có đánh anh không?" Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, tay cũng không nhịn được sờ soạng: "Không bị đánh chứ?"
Kỳ Duyên để tay cô tùy ý chuyển động: "Không có."
Minh Triệu thở ra một hơi nhẹ đến mức không nghe thấy.
Cô thật sợ Kỳ Duyên bị đánh, nhưng suy nghĩ một chút, ba Nguyễn cũng không phải là người như vậy.
Kỳ Duyên nhìn cô: "Sao em vào đây?"
Minh Triệu cắn môi, hốc mắt ửng đỏ: "Tôi đến xem một chút, không ngờ đại BOSS Hoa Hạ cũng có ngày bị giáo huấn." Cô nói khẽ, siết chặt ống tay áo của anh.
Kỳ Duyên khẽ cười: "Yên tâm, món nợ này anh nhớ, chờ sau này Tiểu Đậu Nha ra đời, anh từ từ tính."
Minh Triệu: "...!Anh thật là."
Kỳ Duyên cầm tay cô: "Vừa rồi có sợ không?"
Minh Triệu gật đầu một cái: "Tôi không biết giữa cha mẹ và con cái của gia đình bình thường rốt cuộc thế nào.
Ba tôi chưa từng dạy dỗ tôi, lúc tiểu học tôi ham chơi, không làm bài tập, ông cũng chưa từng mắng tôi." Cho nên, hôm nay lúc ba Nguyễn nghiêm nghị dạy bảo Kỳ Duyên, quả thật cô hơi kinh ngạc.
"Ba em rất yêu em." Kỳ Duyên híp mắt, giọng nói trầm thấp, như đang trấn an cô.
Minh Triệu chợt cười: "Có lẽ vậy."
"Cha mẹ Trung Quốc không giống cha mẹ nước ngoài, bọn họ không thường treo yêu thương ở khóe môi, nhưng trong lòng thương yêu con cái không ít.
Nghỉ đông và nghỉ hè anh đều đi theo bên cạnh ông bà nội, từ nhỏ hai ông bà luôn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với bọn anh, không chỉ về việc học tập.
Khi còn bé, bọn anh không được phép có tiền tiêu vặt, lên đại học trừ học phí ra, còn lại thì phải tự mình đi kiếm."
Minh Triệu có chút không tin.
"Không tin à?"
"Lúc đệ nhị trung học tiền tiêu vặt của Kỳ Ân lớp chúng tôi rất nhiều."
"Kỳ Ân thì khác.
Em ấy là con gái, khó tránh khỏi được nuông chiều.
Anh nghĩ ở trong lớp nhất định là có vài nữ sinh không rất thích em ấy."
Minh Triệu lúng túng nhìn anh, ý là anh có biết thì cũng đừng nói thẳng ra.
Kỳ Duyên khẽ cười: "Nhà họ Nguyễn cũng thấy được sự ưu tú của mỗi người, nhưng —— "
"Cái gì?"
Kỳ Duyên liếc bụng cô một cái: "Tương lai Tiểu Đậu Nha nhất định rất ưu tú."
Minh Triệu chu môi: "Như anh vậy là không được, tôi cảm thấy phải để con tự do lớn lên, cha mẹ không thể cho con cái quá nhiều áp lực."
Kỳ Duyên cười: "Về điểm này, về nhà chúng ta có thể từ từ nói chuyện.
Trợ lý Phạm , có thời gian em có thể xếp thời gian biểu cho anh."
Minh Triệu: "...!Hình như ba mẹ rất tức giận?"
Kỳ Duyên thấp giọng an ủi: "Qua một thời gian ngắn là tốt rồi, dù lại giận chúng ta, cũng sẽ không giận Tiểu Đậu Nha đâu."
Minh Triệu nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Đậu Nha thật tốt."
Anh lẳng lặng quan sát cô, gương mặt trắng nõn, lông mi thật dài như hai cây quạt nhỏ, có lúc cô sẽ vô thức tỏ ra mờ mịt luống cuống, chờ ai gọi cô thì cô lại mau chóng thu hồi vẻ mặt, mỉm cười chuyên chú nhìn người đó.
Giờ khắc này, cô đứng ở đó, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định.
Hôm sau, Minh Triệu chính thức làm bạn với tổng giám đốc Hoa Hạ.
Ngày đó trước khi ra cửa, Minh Triệu cố ý đổi một thân áo sơ mi váy ngắn, mang giày da đáy bằng.
Cô rất hài lòng với bản thân, đơn giản lại già dặn.
Đang thử áo trước kính, nhìn một chút, sau khi xác định đã ổn thỏa đáng, cô mới đi đến phòng khách.
Ánh mắt Kỳ Duyên rơi vào người cô, hai chân tuyết trắng thẳng tắp, không có một chút tỳ vết nào, anh hơi nhíu mày: "Không được."
"Chỗ nào không được?" Minh Triệu rất tin tưởng vào ý kiến của cô.
"Đổi váy ngắn đi."
"Nhưng tôi thấy Tina và Man Kỳ đều mặc như vậy."
"Khí chất của các người không giống nhau.
Em quá giống học sinh."
Khóe môi Minh Triệu co quắp, thật quá xem thường người khác! Cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của anh, đổi thành quần.
Tài xế đến đón bọn họ.
Minh Triệu và Kỳ Duyên ngồi ở phía sau, dọc theo đường đi cô rất thấp thỏm.
Đương nhiên Kỳ Duyên biết suy nghĩ trong lòng cô: "Đừng căng thẳng."
"Ai, tôi đây vừa mới vào làm, đột nhiên có thể từ trợ lý quèn bay vọt thành trợ lý tổng giám đốc, có làm người khác nhìn chăm chú hay không? Người khác nhất định sẽ suy nghĩ.
Nhất định sẽ nói tôi, có quan hệ có bối cảnh."
Kỳ Duyên nhíu mi: "Chẳng lẽ em không có quan hệ không có bối cảnh?"
Trong lòng Minh Triệu đau xót, hết lần này đến lần khác người ta nói đều là sự thật.
"Chuyện đó, có thể nhờ cậy anh không?"
"Cái gì?"
"Chỗ Hân Nhiên, anh có thể chăm sóc cô ấy một chút, cũng không cần quá đặc biệt..."
"Minh Triệu, anh rất hiếu