Bác Phạm thật sự rất kinh ngạc, hơn nữa lại đầy mừng rỡ
ngạc nhiên.
Nguyễn Cao Kỳ Duyên này là ai hả? Từ trước đến nay chưa nghe cháu gái nói qua.
Bỗng nhiên xông lên nhân vật số một như vậy, bà thật sự không biết nên nói gì.
Nhưng nhìn hạnh phúc vô tình bộc lộ ra trên mặt của Minh Triệu , bà có thể yên tâm.
“ Trịu Trịu, cháu có ảnh không? Bác nhìn cậu ta.” Bác tò mò nói.
Ngược lại Minh Triệu lúng túng, thật đúng là cô chưa có ảnh của Kỳ Duyên.
Nhưng lại không thể để bác biết.
Không có ảnh của chồng mình, nhất định bác sẽ nghi ngờ.
“Bác, đợi buổi tối anh ấy về, cháu chụp một tấm hình đẹp trai cho bác, trong điện thoại của cháu đều là ảnh xấu của anh ấy.”
Bác lo lắng, "Trịu Trịu, các cháu không chụp ảnh đám cưới sao?”
Minh Triệu lắc đầu một cái, “Bác, chúng cháu có giấy chứng nhận kết hôn.”
Bác: “… Vậy cũng không tệ.
Cậu ta làm gì?” Nhưng bây giờ người nào kết hôn không chụp ảnh cưới hả.
Minh Triệu: “Anh ấy tự mở công ty.”
Bác thở dài một hơi, “Chuyện kết hôn lớn như vậy, cháu cũng không thương lượng với chúng ta.
Cha mẹ hai bên cũng không gặp mặt.
Nhà trai sẽ nghĩ sao hả? Còn đồ cưới của cháu cũng không chuẩn bị gì.”
Minh Triệu cười hì hì, “Bác, dù sao cháu cũng đã kết hôn rồi.” Vẻ mặt của cô một bộ dạng vật này đã bán không trả lại.
Bác dở khóc dở cười, “Hôn nhân cũng không phải trò đùa.” Nhìn Minh Triệu lạc quan một phái, trong lòng bà lại toát ra chút đau lòng, “Cháu à, thật giống ba cháu, chỉ cần chú ý chuyện mình quyết định là được.”
Khương Hiểu cúi xuống, “Bác, bác còn nhớ bộ dáng của mẹ cháu không?”
Bác sủng sốt, “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
Minh Triệu nhếch miệng cười, “Cháu giống bà ấy không?”
Bác chần chờ chốc lát, “Cũng đã 22 năm, bác cũng không nhớ được, có lẽ là giống thôi.”
Minh Triệu đáp lại một tiếng.
Cúp điện thoại với bác, Minh Triệu sờ sờ mặt mình, cô giống Khương Ngật, nhưng cũng giống mẹ cô đi.
Sập tối, nắng chiều treo ở chân trời, ánh chiều tà trải lên một lớp màn lụa mỏng màu vàng cho trái đất.
Hoa tường vi lay động nhẹ nhàng theo gió, cánh hoa rơi xuống đất.
Minh Triệu đi dạo ở trong sân.
Xa xa, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh cô.
Kỳ Duyên xuống xe từ phía sau, khi mặt mày nhìn cô mang theo sắc màu ấm, “Hôm nay đi bao nhiêu bước?”
Kế hoạch của cô là mỗi ngày đều đi một vạn bước.
Minh Triệu mở thiết bị tính bước ở máy điện thoại, cho anh vừa nhìn, mới 8000 bước.
Anh nói, “Còn thiếu 2000 bước, anh đi cùng em.”
Minh Triệu nhìn anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi đen quần đen giày da đen, mũ áo gọn gàng.
Nhìn nhìn lại cô, quần thường màu đen rộng thùng thình, phía trên mặc một cái áo len hồng.
Hai người hoàn toàn không phải là một loại phong cách, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hài lòng.
Minh Triệu nghiêng đầu, “Sao hôm nay anh về sớm như vậy? Không phải nói buổi tối có hoạt động sao?”
“Để cho người khác đi.” Kỳ Duyên nắm tay cô, “Hôm nay như thế nào.”
Minh Triệu suy nghĩ một chút, “Hôm nay em liên lạc với bác.”
“Ờ___” Anh nhíu mày, “Nói gì?”
“Em nói cho bác em kết hôn rồi, bác muốn nhìn ảnh của anh một chút.”
Kỳ Duyên hơi cong môi một cái, “Vậy em chọn tấm đẹp mắt.”
Minh Triệu cắn răng, “Em không có hình anh ai*.” Nói xong cầm lấy điện thoại di động, nhàn nhạt nhìn anh, “Em chụp cho anh tấm hình, được không hả?”
*Ai ở đây là tiếng thở dài, than thở.
Kỳ Duyên ừ một tiếng, “Vậy thì làm phiền trợ lí Phạm rồi.” Anh trịnh trọng sửa sửa vạt áo.
Minh Triệu nâng di động, màn ảnh hướng về phía anh.
Điện thoại di động này của cô vẫn mua hai năm trước, pixel* không thể so với kiểu điện thoại mới nhất.
Nhưng người đẹp mắt là được.
*Pixel: điểm ảnh (tiếng Anh: pixel hay pel, viết tắt picture element) là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster, hoặc một khối màu là rất nhỏ và là đơn vị cơ bản nhất để tạo nên một bức ảnh kỹ thuật số.
Địa chỉ của một điểm ảnh tương ứng với tọa độ vật lý ITS.
Pixel LCD được sản xuất trong một mạng lưới hai chiều, và được sử dụng dấu chấm hoặc đại diện hình vuông trong thường, nhưng điểm ảnh CRT tương ứng với cơ chế thời gian của chúng và tỷ lệ quét.
1 pixel không có kích thước cố định.
(nguồn: Wikipedia)
Một tiếng rắc rắc cô chụp được cả ba tấm.
Kỳ Duyên đứng ở đằng kia, dáng người cao ngất.
Cô híp mắt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, mượn danh nghĩa chụp ảnh, tùy ý nhìn chồng của mình.
“Trợ lí Phạm, chụp chưa?" Kỳ Duyên hỏi.
“Ờ, tốt lắm.”Minh Triệu cúi đầu, lật hình, “Anh thấy như thế nào?”
Kỳ Duyên lấy di động qua, tùy ý lật đi lật lại, “Không tốt.”
“Hả___vậy em chụp lại cho anh.”
Nhưng Kỳ Duyên giữ chặt tay cô, “Tới gần chút nữa.”
Minh Triệu khó hiểu ừ một tiếng.
Kỳ Duyên cười khẽ, “Ngốc.” Khi anh giơ điện thoại di động, Minh Triệu bừng tỉnh hiểu ra.
Là muốn tự chụp thôi.
Nhưng hôm nay cô không trang điểm, máy chụp ảnh làm mặt đẹp cũng chưa mở.
Cánh tay dài của Kỳ Duyên duỗi ra, tay kia thì ôm lấy vai của Minh Triệu.
Mặt hai người dựa vào quá gần, âm thanh của anh trầm thấp dễ nghe, “Nhìn màn ảnh, cười.”
Minh Triệu mím khóe miệng, khóe miệng cất giấu ý cười.
So với lần trước chụp ảnh ở giấy chứng nhận kết hôn, lúc này, lòng của cô tựa như pháo hoa đốt ban đêm, màu sắc rực rỡ.
Đột nhiên cô nghiêng đầu một chút, tựa vào vai anh, tay phải giơ lên hơn một cái “V”, vẻ mặt an nhàn tự đắc.
Kỳ Duyên ấn xuống phím chụp ảnh, hình ảnh định dạng.
Một tấm hình ngọt ngào.
Minh Triệu giống như vô tình vén vén tóc, “Em nhìn một chút.”
Tấm ảnh tự chụp đầu tiên, chính là anh tự mình chụp, cuối cùng tay dài, chụp cô thành khuôn mặt to béo.
Cảnh là hoàng hôn màu vàng, hai người thân mật dựa chung một chỗ.
Oa, dường như anh đang cười.
Minh Triệu quả thực vô cùng thích với tấm hình này, “Em gửi cho bác.”
Quả nhiên bác trả lời lại tin tức của cô rất nhanh.
“Thật sự rất đẹp trai! Khó trách cháu âm thầm kết hôn đây.
Chàng trai này không nắm chặt từng phút đồng hồ sẽ bị người khác đến theo đuổi nha.”
Minh Triệu nhìn di động, âm thầm vui vẻ.
Kỳ Duyên không nhịn được nhếch khóe miệng lên, “Bác nói gì?”
Minh Triệu thu hồi vẻ mặt, “Bác khen anh đẹp mắt.”
Kỳ Duyên ừ một tiếng, “Em có thể nói cho bác anh vẹn toàn cả trong và ngoài.”
Minh Triệu ngước đầu, “Anh rất tình nghĩa.” Lúc này WeChat* lại có tin mới, là em trai họ gửi giọng nói đến, cô chạm mở trực tiếp.
*WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và mạnh mẽ.
WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản.
Bạn cũng có thể trò chuyện nhóm hoặc bạn có thể tìm bạn bè xung quanh để trò chuyện.
WeChat hoạt động trên các thiết bị iOS, Android, Windows Phone và Symbian.
(Nguồn: TruyenHD)
Giọng của James rất hùng hồn, “Chị họ, người nọ không phải là nam minh tinh trong giới các chị hả? Chị là người đại diện của anh ta, sau đó chị ngủ với người ta? Trời ơi, chị họ, mau nói cho em biết, em bảo đảm không nói cho mẹ em biết.”
Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên, vẻ mặt rối rắm, đôi mắt tức giận cũng đã tròn, “Em nhớ khi em trai họ nó còn nhỏ xem nhiều tiểu thuyết.”
Kỳ Duyên nâng tay xoa xoa đầu của cô, “Em trai em có tiềm chất làm biên kịch.”
Nhưng Minh Triệu bị em trai họ chọc đến rồi, thật sự là cô thừa dịp anh say rượu, ngủ với anh.
Giậu đổ bìm leo*, là cô làm được.
*Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
James lại gửi đến một đoạn giọng nói.
, Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu ,Minh Triệu hoàn toàn cho phép cất cánh, chạm mở giọng nói.
James: “Chị họ, dù thế nào, em muốn chúc mừng chị.
Cả tiền tài và người đều được! Vóc người anh rể khỏe đẹp! Chân dài lớn, bình thường chị phải chạy nhanh một chút mới có thể đuổi theo anh ấy.
Bây giờ thế nào cũng là chị buôn bán có lời.”
Mặt