Tấn Thù Ngôn hơi kinh hãi, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì.
"Khó trách mấy năm nay không nhìn thấy cô."
Minh Triệu không ngờ, Tấn Thù Ngôn còn có ấn tượng với cô.
Chẳng qua bọn họ chỉ có duyên gặp hai lần mà thôi.
"Cô nhớ tôi?"
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn dịu dàng, cười thành tiếng: "Mùa hè ba năm trước đây chúng ta đã gặp mặt, lúc ấy cô đi ra cùng với người nhà của Kỳ Ân."
Minh Triệu mỉm cười: "Cô rất giống anh cô."
Nhắc đến Tấn Trọng Bắc, giọng điệu của Tấn Thù Ngôn rõ ràng mềm hơn: "Cô biết anh tôi?" Nhưng sao cô chưa từng nghe anh mình đề cập đến cô ấy vậy.
Minh Triệu gật đầu: "Trước kia tôi từng làm trợ lý, gặp được thầy Tấn ở studio."
"Thì ra là vậy."
Hai người thầm quan sát đối phương.
Tấn Thù Ngôn đã sớm buông bỏ ý tưởng ban đầu kia, chỉ xem Minh Triệu là một nhân viên bình thường của Hoa Hạ.
Trên hành lang yên tĩnh, hai người nói chuyện với nhau năm phút đồng hồ.
Minh Triệu nói: "Tấn tiểu thư, công ty còn có chút chuyện, tôi về trước."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Có cơ hội sẽ gặp lại.
Phạm tiểu thư ——" cô còn gọi lại.
Bước chân Minh Triệu thoáng dừng lại, đón nhận ánh mắt của cô ấy.
Con ngươi Tấn Thù Ngôn hơi trầm xuống: "Tôi có cảm giác nhìn cô rất quen mắt.
Tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua cảm thấy nhìn cô rất thân thiết.
Lần đầu tiên thấy cô thì đã có cảm giác như thế rồi."
Minh Triệu im lặng vài giây, đột nhiên cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Cũng có người nói dáng vẻ tôi rất giống Hạ Lam."
Tấn Thù Ngôn sửng sốt: "Cô nói vậy, hình như khá giống."
Minh Triệu: "Tạm biệt."
Tấn Thù Ngôn đi vào tìm Kỳ Ân, biết cô ấy không có việc gì, cũng yên lòng.
"Vừa rồi em gặp trợ lý trước kia của anh chị bên ngoài."
Sắc mặt Kỳ Ân lo lắng: "Hai người nói gì?"
"Không có gì.
Sao chị không nói cho em biết, bây giờ cô ấy là người đại diện của Tống Văn Dịch."
"Trong giới bọn chị vòng nhân sự này vốn đổi tới đổi lui."
Tấn Thù Ngôn im lặng một chút: "Tại sao cô ấy không tiếp tục làm trợ lý cho anh chị?"
Kỳ Ân nhíu mày: "Thù Ngôn, anh chị...!Anh ấy đã 31 rồi."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Em biết chứ."
Kỳ Ân chỉ muốn đâm đầu vào tường: "Ý chị là, anh chị so với em mà nói, đã hơi già rồi, em mới 24 tuổi thôi."
Trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tấn Thù Ngôn nổi lên hai vệt đỏ ửng.
" Kỳ Ân, chị và Tống Văn Dịch yêu đương, đã thẳng thắn như vậy mà."
Kỳ Ân không muốn nói, mặc dù cô không thích Minh Triệu nhưng cũng không thể nhìn người bạn này nhảy vào hố.
Ba năm nay cô đã nhìn ra, anh cô và Minh Triệu không thể nào chia tay, hơn nữa trong nhà bây giờ còn có cục cưng Tư Mộ, hai người càng không thể ly hôn.
Trừ khi, anh trai có người bên ngoài...!Hoặc là Minh Triệu ở bên ngoài...! Nhưng khả năng này rất nhỏ.
"Dù sao anh Nguyễn vẫn chưa kết hôn? Hiện giờ em cũng không gấp lắm." Tấn Thù Ngôn nhẹ nhàng nói.
Kỳ Ân nặng nề thở ra một hơi, thật là một vấn đề nan giải.
"Ba mẹ em cũng chưa thúc giục em, bàn chuyện yêu đương sao?"
Tấn Thù Ngôn cười: "Chị quên anh của em rồi sao? Anh ấy và anh chị bằng tuổi, vẫn chưa có bạn gái."
"Chưa có bạn gái, không có nghĩa là không có phụ nữ."
Tấn Thù Ngôn đần ra: "Anh em không có, ý chị là anh chị có phụ nữ sao?"
Trong lòng Kỳ Ân oán thầm, đâu chỉ là có phụ nữ, ngay cả con cũng có rồi.
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn trầm xuống: "Anh Nguyễn không phải người như thế."
Kỳ Ân lắc đầu: "Bác gái thật sự bảo vệ em quá tốt." Cũng có thể do mấy năm này cô đã trở nên trưởng thành hơn rồi.
"Thù Ngôn, đừng ngây thơ như vậy.
Anh chị đã 31, anh chị là một người đàn ông bình thường."
Tấn Thù Ngôn cắn răng: "Có phải gần đây chị cãi nhau với anh chị không, sao cứ nói xấu anh ấy vậy."
Kỳ Ân: "..."
Minh Triệu từ bệnh viện đi thẳng đến Hoa Hạ.
Làm người đại diện cho nghệ sĩ nổi tiếng Tống Dịch Văn ở Hoa Hạ, một năm nay, trên dưới công ty ai cũng biết cô.
Đặc biệt là bữa tiệc thường niên năm ngoái của công ty Minh Triệu còn nhận được giải thưởng người đại diện ưu tú.
Đó là giải Kỳ Duyên tự mình trao cho.
Đứng ở giữa sân khấu, Kỳ Duyên nắm tay cô, dáng vẻ ưu nhã, vẻ mặt khích lệ, chỉ nói năm từ: "Chúc mừng, cố gắng lên."
Người có mắt loáng thoáng nhìn thấu đầu mối, người đại diện Minh Triệu tương lai sáng lạn.
Hiện giờ tất cả đều đã được chứng thức!
Minh Triệu đi đến chỗ tổng giám đốc.
Man Kỳ đang mang giấy tờ cho Kỳ Duyên, nhìn thấy cô thì khẽ mỉm cười.
"Đại diện Khương, đã lâu không gặp."
Minh Triệu vì tránh hiềm nghi, quả thật rất ít khi đi lên tìm Kỳ Duyên.
" Nguyễn tổng đang họp sao?"
Man Kỳ: "Vừa rồi có một hội nghị video, đã kết thúc rồi.
Sao cô lại lên đây? Không phải vì chuyện của Nguyễn công chúa chứ?" Người đi theo Kỳ Duyên, rất có mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cái gì cũng biết.
Minh Triệu bất đắc dĩ cười.
Man Kỳ khẽ nhún vai: "Lần đầu tiên Nguyễn công chúa yêu đương, lúc này cô phải cực khổ rồi." Cô ấy đoán nhất định Minh Triệu đến vì chuyện của Kỳ Ân.
Mặc dù bọn họ đã biết nhau vài năm, nhưng đối với Minh Triệu, cô ấy không hiểu rõ lắm.
Năm đó cô chỉ làm trợ lý cho Kỳ Duyên vài tháng, đột nhiên phải ra nước ngoài du học, trở về lại trở thành người đại diện.
Ban đầu cô và Tina còn xem Minh Triệu là đối thủ cạnh tranh, hiện giờ lại cảm thấy buồn cười.
Năm đó Tina quấy vũng nước đục Kỳ Ân, sau đó bọn họ mới hiểu.
Từ trước đến nay Nguyễn tổng không thích trợ lý can thiệp vào chuyện riêng của anh, Tina không cẩn thận vượt qua ranh giới.
Cho nên mấy năm nay Man Kỳ vẫn luôn lấy chuyện của Tina để nhắc nhở bản thân.
Minh Triệu gõ cửa phòng làm việc: "Tôi vào trước, có thời gian tán gẫu tiếp."
Kỳ Duyên vẫn đang trong giai đoạn cuối của cuộc họp video, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Minh Triệu, lại tiếp tục cuộc họp.
Minh Triệu không lên tiếng, nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc, chẳng qua chỉ nhìn anh.
Kỳ Duyên vẫn ăn mặc như thường, áo sơ mi màu xám nhạt, thắt cà vạt màu đen, nhiều năm như vậy, cô nhìn vẫn không chán.
Kỳ Duyên trầm giọng nói: "Vào kỳ nghỉ hè gia tăng tuyên truyền chiếu phim trên Internet, liên kết với các rạp lớn.
Còn có kéo dài kinh doanh ảnh thị Đồi Nam một tháng."
Chờ anh nói xong, hội nghị kết thúc.
Minh Triệu khẽ mỉm cười: "Sao muốn kéo dài ảnh thị một tháng?"
Kỳ Duyên đứng dậy: "Sắp xếp cho dân cư gần đó xong đã."
Minh Triệu suy nghĩ một chút: "Ảnh thị mở cửa kinh doanh, kinh tế Đồi Nam cũng sẽ được kéo theo, đến lúc đó bọn họ có thể tổ chức buôn bán."
Kỳ Duyên gật đầu: "Đúng vậy.
Căn nhà trước kia của em, anh đã cho người xây thêm hai tầng lầu."
Minh Triệu kinh ngạc không thôi, đó là nơi mà cô đã sống từ nhỏ.
Mặc dù phòng ốc đã sớm không ổn, chẳng qua chủ yếu là tình cảm.
"Thật ra em không phải là người Đồi Nam.
Mấy tháng em trưởng thành, ba dẫn em dời đến Đồi Nam, nói đúng ra không phải là người Đồi Nam."
Kỳ Duyên hỏi: "Không nghe em nhắc đến, sao lại dời đến Đồi Nam?" Anh đi đến bên cạnh cô, dắt tay cô, cùng nhau đứng trước cửa sổ sát đất.
"Em đoán có lẽ ba muốn cách xa nơi khiến ông đau khổ."
Kỳ Duyên cũng nhớ đến, mấy năm nay, dường như cho đến bây giờ Minh Triệu chưa từng đề cập đến chuyện tảo mộ mẹ cô.
Minh Triệu thở ra một hơi, xoay người ôm lấy eo anh, mặt cọ xát vào áo anh.
Cô có thể cảm giác được lồng ngực anh truyền đến hơi nóng, cô càng ngày càng lưu luyến lồng ngực của anh rồi.
"Sao thế?"
"Phiền lòng."
"Bởi vì chuyện của Kỳ Ân và Tống Văn Dịch?"
Cô níu lấy áo anh, không nói gì.
Kỳ Duyên ôm vai cô: "Chiều nay Kỳ Ân đã đến tìm em rồi hả?"
Minh Triệu ngẩng đầu lên, không gạt được anh điều gì.
"Đúng vậy.
Toàn bộ đều nói về chuyện của cô ấy và Văn Dịch, hiện giờ fan của Văn Dịch ầm ĩ vô cùng."
"Em chuẩn bị làm thế nào?"
"Đây là chuyện của hai người bọn họ, em chỉ có thể xử lý công việc cho Văn Dịch.
Về tình yêu của hai người, cái này phải xem tự bọn họ giải quyết thế nào thôi.
Nhưng mà, em không ngờ, hai người này lựa chọn như vậy.
Bao nhiêu người vì danh lợi không chừa thủ đoạn nào, tình yêu đã trở thành hư vô mờ mịt từ lâu.
Kỳ Ân bị fan của Tống Văn Dịch mắng vô cùng thảm, nhưng lần này cô ấy lại không hề phản kích.
Aiz —— "
Kỳ Duyên nhíu mày: "Đừng nghĩ phức tạp thế." Dường như kể từ khi cô sinh con xong, thì bắt đầu đa sầu đa cảm.
Minh Triệu nghe anh nói: "Anh có cách gì à?"
Kỳ Duyên lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trên bàn.
Minh Triệu nghi ngờ: "Ai sắp kết hôn ư?"
Kỳ Duyên ý bảo cô mở ra xem