Phía trước là 60 giây dừng đèn đỏ.
Kỳ Duyên nghiêng đầu, vừa lúc chú ý đến biểu cảm trên mặt Minh Triệu, rất kỳ lạ.
Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: " Trịu Trịu—— "
Minh Triệu thu lại vẻ mặt, nhẹ nhàng nói: "Bà con đã qua đời rồi, đến một thế giới khác."
Tiểu Đậu Nha nhíu mày: "Bà qua đời lúc nào ạ?"
Giọng nói Minh Triệu buồn bã: "Lúc sinh mẹ con."
Tiểu Đậu Nha lại hỏi: "Bà ngã bệnh sao?"
Minh Triệu ôm đầu cậu: "Ừ, bà ngã bệnh rồi rời đi."
Tiểu Đậu Nha nghe cũng rất thương tâm: "Bà rất đáng thương." Nói xong tay nhỏ của cậu vỗ vai Minh Triệu: "Đúng ra con không muốn làm bác sĩ, hiện giờ con sẽ suy nghĩ một chút." Cậu sợ chích, mỗi lần đều dùng các loại lý do để không đi.
Nhưng cậu cũng biết, bác sĩ có thể cứu người.
Tâm trạng bi thương của Minh Triệu từ từ nhạt đi.
"Cái này phải chờ con trưởng thành, tìm được sở thích của mình đã.
Bất kể con làm gì, ba và mẹ đều luôn ủng hộ con, chỉ cần con thích."
Tiểu Đậu Nha cọ mặt trong lòng cô: "Mẹ tốt quá."
Buổi tối sau khi trở về, nhân lúc Kỳ Duyên tắm cho Tiểu Đậu Nha.
Minh Triệu lại đến thư phòng xử lý công việc.
Công việc của người quản lý vụn vặt nhưng cũng nặng nề, phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
Nghệ sĩ mà điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ ký hợp đồng trên một trăm, trong tay Minh Triệu đã có bốn người, hiện giờ chủ yếu đều dồn sức lực vào Tống Văn Dịch và Hứa Giai, hai người khác vẫn còn trong quá trình huấn luyện.
Hai ngày trước, có một nhà sản xuất nói muốn gửi cho cô một bộ kịch bản, có ý định để Tống Văn Dịch thủ vai chính.
Minh Triệu đã thảo luận với Tống Văn Dịch, Tống Văn Dịch cũng hy vọng có thể diễn được một kịch bản có chất lượng tốt.
Hiện giờ Minh Triệu phải cẩn thận lựa chọn kịch bản cho cậu ta.
Có lẽ Minh Triệu đã đọc xong cốt truyện.
Nam chính là nhà tư bản thời dân quốc, trong niên đại bấp bênh ấy, vừa có thể phát triển sản nghiệp gia tộc, vừa cố gắng cứu vớt các di sản văn hóa đã bị xói mòn, trong quá trình đó đã quen biết và đem lòng yêu nữ chính.
Cô cảm thấy kịch bản này không tệ lắm, nhắn cho Tống Văn Dịch một cái tin, hẹn cậu ta cuối tuần này đi gặp nhà sản xuất với cô.
Đợi cô xong việc trở về phòng ngủ, phát hiện hai cha con đều không ở đây, mới nhớ đến, hiện giờ Tiểu Đậu Nha đã bắt đầu tự học rồi.
Đến phòng con, nhìn thấy Tiểu Đậu Nha ngồi trên giường một tay ôm bình sữa, một tay nghịch đồ chơi của cậu.
Ngoài việc cậu thích đọc sách ra, thì còn thích chơi lắp ráp xe hơi nữa.
Kỳ Duyên đang sắp xếp quần áo, thấy Khương Hiểu đến, hỏi: "Xong việc rồi sao?"
Minh Triệu gật đầu: "Sắp xếp sớm như vậy à? Chủ nhật bọn em mới đi mà."
Kỳ Duyên nhìn cậu nhóc trên giường: "Có người không kịp đợi, lúc tắm đã nói hai lần."
Minh Triệu hé môi cười: "Khi còn bé em rất trầm tính, cha nói khi anh còn bé cũng không thích nói nhiều, anh nói xem rốt cuộc con giống ai đây?"
Tiểu Đậu Nha uống sữa tươi xong, để đồ chơi xuống, lăn lộn trên giường, lăn đến chỗ Minh Triệu, nhân cơ hội ôm lấy Minh Triệu: "Con giống mẹ."
Minh Triệu nhìn về phía Kỳ Duyên: "Khi còn nhỏ miệng mẹ không ngọt như vậy đâu."
Kỳ Duyên sắp xếp hành lý cho Tiểu Đậu Nha, cười như không cười nhìn cô, ánh mắt rơi vào khóe môi cô, thấp giọng nói một câu: "Bây giờ rất ngọt." Hơi thở ấm áp phả vào gương mặt của cô.
Mặt Minh Triệu nóng lên, đẩy anh: "Anh nhanh lên đi, em dỗ con ngủ trước."
Minh Triệu rất vất vả mới dỗ được Tiểu Đậu Nha ngủ, cô trở về phòng, nói: "Vấn đề của Tiểu Đậu Nha nhiều thật, em cũng sắp trả lời không nổi rồi."
Kỳ Duyên khép sách lại, lững thững đi đến trước mặt cô.
"Buổi tối anh nhận được tin của ba."
Minh Triệu căng thẳng: "Có phải cha cũng thấy video trên mạng rồi? Bọn họ có nói gì không?"
Kỳ Duyên thở dài: "Là tin tức của cha vợ."
Vẻ mặt Minh Triệu hơi thả lỏng: "Ba nói gì? Đã lâu ba chưa về rồi."
"Ông chuẩn bị trở về vào ngày mồng một tháng năm, gửi cho anh vài tấm hình." Kỳ Duyên mở tin nhắn ra.
"Dường như ba gầy đi rất nhiều." Minh Triệu nhíu mày: "Người cũng đen hơn."
Kỳ Duyên cũng nghĩ vậy: "Có thể do điều kiện cuộc sống bên kia gian khổ, ba lại không tự chăm sóc tốt cho mình."
Minh Triệu lạnh nhạt giật khóe môi: "Ba vì em mà tha hương, ông ấy..." Dừng một lát lại nói tiếp: "Cảm giác đời này của ba em quá khổ cực.
Không phải là cái khổ về vật chất."
Kỳ Duyên hiểu rõ, giới mỹ thuật từng có người phân tích qua tác phẩm của Khương Ngật, tác phẩm của ông đều biểu đạt một cái gì đó rất mâu thuẫn, tuyệt vọng và hi vọng cùng tồn tại, trong chính bản thân ông.
Rất nhiều người đều nói, có thể do vợ của Khương Ngật qua đời khiến trong lòng ông bị tổn thương sâu sắc.
Đáy mắt Minh Triệu ảm đạm vài phần.
Kỳ Duyên biết cô lo lắng cho ba Phạm.
Nhưng với tính tình của ba Phạm thì ai cũng không khuyên được.
Kỳ Duyên cũng cảm thấy hình thức sống chung giữa Khương Ngật và Minh Triệu không giống cha con bình thường, không phải Khương Ngật không thương Minh Triệu, chẳng qua hình như Khương Ngật không thể thản nhiên đối mặt với Minh Triệu.
Ông để hết tiền lại cho Minh Triệu, nhưng cho đến bây giờ cái Minh Triệu muốn không phải là tiền.
Hiện giờ sau khi sinh Tiểu Đậu Nha, hằng năm Khương Ngật sẽ dành ra chút thời gian trở về thăm cháu ngoại.
"Đừng quá lo lắng."
Minh Triệu thở dài một hơi: "Đúng rồi, cha mẹ có nói gì về chuyện của Kỳ Ân và Tống Văn Dịch không?"
Kỳ Duyên nói thẳng: "Không xem trọng lắm.
Bọn họ vẫn nghĩ Kỳ Ân vào giới nghệ sĩ chẳng qua là vì nhất thời hứng thú, huống chi mấy năm nay công việc của con bé cũng không có khởi sắc quá lớn.
Mẹ vẫn hi vọng con bé có thể rút khỏi giới."
Minh Triệu hiểu rõ: "Giới giải trí có quá nhiều hấp dẫn, mẹ không yên về Tống Văn Dịch." Cùng là một người mẹ, không nỡ để con mình chịu chút khổ.
Có Tiểu Đậu Nha, cô càng hiểu rõ cảm giác này.
Kỳ Duyên ôm cô: "Em thấy thế nào?"
Minh Triệu im lặng chốc lát: "Em hi vọng Kỳ Ân được hạnh phúc." Nói thật mấy năm nay Kỳ Ân cũng không dễ dàng gì, có lẽ Tần Hoành đã lưu lại ký ức quá sâu ở trong lòng cô ấy, dường như vẫn chưa thoát ra ngoài.
Thật ra, ở một số điểm Tống Văn Dịch và Tần Hoành có vài phần tương tự.
Cô có thể cảm giác được, tất nhiên Kỳ Ân cũng có thể cảm giác được.
Kỳ Duyên vỗ vai cô: "Người khác khuyên Kỳ Ân cũng vô ích, chuyện của con bé chỉ có thể để con bé tự giải quyết."
Minh Triệu cười: "Nhà họ Nguyễn các anh thật bướng bỉnh." Cô suy nghĩ một chút: "Ban đầu em nói không cần Tiểu Đậu Nha, ngày đó giải phẫu, nếu em không đổi ý, anh tật sự sẽ cho em làm phẫu thuật sao?"
Kỳ Duyên nhìn ánh mắt cô, lặng lẽ nói: "Không biết."
Minh Triệu nhíu mày: " Kỳ Duyên, anh xem trọng em lúc nào vậy?"
Kỳ Duyên cười khẽ: "Em nói cho anh biết bí mật nhỏ của em trước đi."
Minh Triệu bĩu môi, nhón chân chủ động hôn lên khóe môi anh.
"Sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết."
...
Làm đến cuối, Minh Triệu vô cùng mệt mỏi, cả người không có sức theo thói quen ôm anh, lẩm bẩm nói: "Ông xã, cho em thêm một năm, em sẽ không làm người quản lý nữa.
Tìm một công việc sáng 9h làm chiều 5h về, đợi anh có thời gian, chúng ta dẫn Tiểu Đậu Nha đi ra ngoài chơi nhé."
Kỳ Duyên sửng sốt trong chốc lát, vuốt sợi tóc của cô: "Được."
Một năm, Minh Triệu lót đường hoàn chỉnh cho hai người trong tay cô, sau đó giao cho người khác, cô mới có thể yên lòng.
Từ đó về sau, không bao giờ...!đặt chân vào giới giải trí nữa.
Đảo mắt đã đến chủ nhật.
Lần đầu tiên Tiểu Đậu Nha đi làm với mẹ, vô cùng kích động, cả đường ngồi trên xe, cũng tò mò quan sát thế giới bên ngoài.
Thỉnh thoảng hỏi một câu: "Mẹ, còn bao lâu nữa mới đến ạ."
Đợi đến khi cuối cùng đã tới Ảnh Thị Thành, dáng vẻ kinh ngạc của cậu nhóc, làm người ta thấy thật dễ thương.
"Woa, mẹ ơi ở đây rất —— "
Rất cái gì? Người bạn nhỏ ba tuổi bí từ rồi.
Minh Triệu giúp cậu bổ sung: "Rất tráng lệ."
Tiểu Đậu Nha liên tục gật đầu không ngừng: "Mẹ, người cổ đại sẽ ở trong căn phòng như vậy sao? Tại sao phòng của người cổ đại không giống chúng ta vậy?"
Minh Triệu giải thích rõ ràng cho cậu hiểu.
Tiểu Đậu Nha cái hiểu cái không gật đầu, tóm