Buổi tối, Kỳ Duyên hoãn lại các hoạt động, về nhà sớm.
Minh Triệu cũng về sớm, đi ra tiệm bánh mua mấy cái bánh ngọt.
Tâm tình của cô không tốt thì cô lại muốn ăn đồ ngọt.
Trong lòng rất đắng, ăn vào chút đồ ngọt, tâm tình cũng sẽ ngọt ngào hơn được vài phần.
Lúc Kỳ Duyên về nhà thì cô đang bận rộn ở trong bếp, trên bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn.
Cô thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, mang dép lê màu vàng nhạt, tóc dài buộc đứng lên, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Cô cúi đầu, chuyên chú bắt tay vào xử lý các nguyên liệu nấu ăn.
Vài sợi tóc rơi xuống trán, dính lên mặt, không thể nhìn thấy vẻ mặt trong giờ phút này của cô.
Kỳ Duyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cô cũng không bị chịu ảnh hưởng quá lớn.
"Muốn làm gì vậy?"
Anh xăn tay áo, tính đến giúp cô.
Minh Triệu quay đầu lại cười, "Anh đi xem Mộ Mộ đi, em làm khoảng nửa tiếng nữa à xong rồi." Cô đẩy đẩy anh ra.
Kỳ Duyên đứng yên không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô.
Thật ra trong lòng anh cũng có thắc mắc, Minh Triệu nhận ra thân phận của Lương Nguyệt từ khi nào.
Minh Triệu quay đầu, "Làm sao vậy?"
Kỳ Duyên khẽ nhếch khóe miệng, khẽ ôm lấy cô từ phía sau, người cô áp vào trước ngực anh, cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô.
" Nguyễn tiên sinh, Rốt cuộc anh làm sao vậy? Hay lại bị người ta truyền chuyện tai tiếng?"
Cô nhếch chân mày lên, hung tợn nói, "Có phải Trâu Vũ Đồng lại quấn lấy anh? Ai! Anh nói xem tại sao họ luôn ao ước chồng của em!"
Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp giọng thở dài một hơi, " Nguyễn phu nhân, vậy sau này em phải phát huy hết thực lực của mình để bon họ không dám đến tiếp cận anh nữa!"
Minh Triệu nỉ non, "Em nấu cơm, anh không được làm phiền em!"
Tư Mộ ở trong phòng một mình, cậu bé quỳ trên tấm thảm, lắp ráp lego, miệng ngâm nga lặp đi lặp lại vài lời hát.
Aha ha cảnh sát trưởng mèo đen
Aha ha cảnh sát trưởng mèo đen
........
"Cha!" sau khi gọi một tiếng, cậu lại tiếp tục lắp ráp lego.
Kỳ Duyên sờ sờ đầu cậu bé, "Thích cảnh sát trưởng mèo đèn đến như vậy sao!"
"Vâng.
Cha à, con là cảnh sát trưởng mèo đen, còn cha là Lôi Phong." Cậu nháy nháy mắt, "Cha đội mũ Lôi Phong lên là được."
Khóe mắt Kỳ Duyên co giật.
Nếu không nghĩ đến lòng hiếu thảo của cậu bé thì hôm đó anh rất muốn đánh con trai mình, anh như vậy mà lại bị bắt đội mũ Lôi Phong.
Minh Triệu chụp lại một tấm ảnh cho họ.
Vợ của anh còn uy hiếp anh, sau này nếu anh lại bị đăng báo cùng với nữ minh tinh, cô ngay lập tức đăng tấm ảnh này lên.
Anh muốn nói, cô đăng đi.
Thật ra anh rất mong chờ, mọi người biết vợ anh là ai.
Tối hôm đó, Minh Triệu làm mọi việc như bình thường.
Với sự hiểu biết của Kỳ Duyên về cô, cô tạm thời chắc chắn sẽ không tự nói với anh, vậy nên anh cũng không hỏi.
Nhưng mà, Kỳ Duyên biết, Minh Triệu vẫn rất khó chịu, khó chấp nhận.
Khi bọn họ bị vướng vào một chỗ, cô giống như đang tìm kiếm một chỗ để phóng thích, tùy ý phóng túng chính mình.
Cô và anh ở cùng một chỗ, sẽ không có những biểu hiện gì.
Nhưng có khoảng khắc cô rút lại trong ngực anh, thì thào nói nhỏ, " Kỳ Duyên, anh vĩnh viễn không được bỏ em đi, vĩnh viễn cũng không được."
Tay anh chạm vào tay cô, mười ngón tay đan chặt lại.
" Trịu Trịu, trong cuốn sách "Kinh Thi" anh thích nhất một câu, chính là câu nắm tay con gia đình cùng nhau sống chung đến già." Anh hôn lên khóe mắt cô, cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
Anh lặp lại một lần nữa bên tai cô, "Anh sẽ luôn luôn ở đây với em."
Anh sẽ luôn luôn luôn ở đây với em.
Một đêm qua đi.
Minh Triệu khôi phục trở lại, tràn đầy tinh thần đi đến công ty.
Kỳ Duyên cảm nhận thật sâu sắc, người vợ nhỏ bé này của anh rất có tiềm năng trở thành một diễn viên.
Nói không chừng, còn có thể lấy được một giải thưởng về.
Nói chuyện điện thoại với Hứa Giai Nhân nửa tiếng, Hứa Giai Nhân kiên quyết muốn từ chối chương trình tạp kĩ.
Cô ấy cảm thấy rất rõ là "Trường Đinh" có thể làm cho cô tỏa sáng.
Minh Triệu hít một hơi thật sâu, "Giai Nhân, chị tôn trọng sự lựa chọn của nghệ sĩ trong tay chị, nhưng chị không đánh giá cao "Trường Đinh""
Hứa Giai Nhân cắn răng: "Hiện tại Lương Nguyệt chấp nhận cho em cơ hội này, sao em có thể từ chối? Chị Phạm, hôm qua người đại diện của Lương Nguyệt gọi điện thoại báo cho em, nói là đã xem qua tư liệu của em, bọn họ cảm thấy em rất thích hợp, chúng em đã hẹn thời gian gặp mặt."
Minh Triệu choáng váng đầu óc, một tay chống trên bàn, nói từ chữ từng chữ một, "Giai Nhân, chị không đồng ý."
Hứa Giai Nhân cũng rất bướng bỉnh phản bác lại, "Vậy bây giờ chị có thể cho em một cái gì đó tốt hơn "Trường Đinh" sao?Chúng ta cạnh tranh khốc liệt thế nào trong ngành này, chị cũng biết.
Em chỉ có một cơ hội này, em không phải là một Nguyễn Cao Kỳ Ân, có anh trai là ông chủ của Hoa Hạ.
Nếu cô ấy muốn lấy được bộ phim này hay bộ phim khác, thì cô ấy sẽ có được kịch bản."
Minh Triệu không còn lời nào để nói.
"Ngày mai chị liên hệ với đạo diễn từ chối chương trình "Chuyến du lịch của chúng ta""
Hứa Giai Nhân trầm mặc, "Chị Phạm, cảm ơn chị."
Minh Triệu thở dài trong lòng.
Làm như vậy có thể bù đắp lại cho tôi sao? Mẹ à! Thật sự bà không hiểu tôi một chút nào.
Khoảng giữa trưa, Minh Triệu và Triệu Hân Nhiên có hẹn nhau một bữa cơm.
Hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng Nhật.
Minh Triệu tới trước, chọn mấy món ăn.
Chỉ một lát sau Triệu Hân Nhiên đến, chỉ thấy cô so với lần trước gặp mặt, hình như người lại gầy hơn một chút.
Triệu Hân Nhiên giương khóe miệng, tươi cười nhạt nhẽo.
"Cậu có vẻ gầy đi."
Minh Triệu sờ sờ mặt mình, "Có sao?" Tối tuần trước chồng cô còn nói cô béo, nhéo nhéo mặt cô vài cái.
"Đang nghỉ ngơi sao?"
Triệu Hân Nhiên bất đắc dĩ giương khóe miệng, "Hai ngày trước vừa mới chụp xong quảng cáo, nghỉ ngơi một thời gian."
Minh Triệu: "Thế nào?"
Vẻ mặt Triệu Hân Nhiên cô đơn, "Cắn răng đi lên phía trước.
Lúc trước mình nên nghe lời cậu, Mạc Dĩ Hằng tính tình trăng hoa, tai sao mình lại hết lòng trông cậy vào anh ta.
Một năm trước, lần đó mình mang thai ngoài ý muốn, đáng lẽ mình nên tỉnh táo sớm hơn một chút." Cô không che dấu tâm trạng của mình, cô khó chịu, áp lực, nhưng mà khổng thể biểu hiện ra trước mặt người ngoài.
Minh Triệu im lặng uống một ngụm nước, "Hân Nhiên, cậu sẽ không như vậy."
Triệu Hân Nhiên cười nhạo một tiếng, cầm ly nước trước mặt lên, uống sạch trong một hơi.
Minh Triệu rất hiểu con người cô.
"Đúng vậy, mình sẽ không như vậy.
Mình quá tham lam, không phải là mình dựa vào Mạc Dĩ Hằng mới có được thành tích như ngày hôm nay sao? Rời khỏi anh ta mình cũng không là cái gì cả.
Tất cả mọi người đang xem truyện cười của mình, Minh Triệu, không phải cậu cảm thấy mình rất đáng thương sao?"
Minh Triệu cầm tay cô, "Hân Nhiên, vì sao cậu muốn vào ngành giải trí? Cậu đã quên rồi sao?"
Triệu Hân Nhiên chớp mắt mấy cái, hoang mang một lúc.
"Ha ha ha........" Cô cười vài tiếng, " Đã sớm cho chó ăn rồi."
Minh Triệu giật giật khóe miệng, "Mình thường nghe người khác nói, bản thân mình không thể do mình tự điều khiển.
Thật ra bản thân chúng ta không chống lại được tham vọng dưới đáy lòng, nhưng mà, danh lợi ở trước mặt, không có bao nhiêu người có thể giữ được bản thân đâu." Cô đây cũng không phải là khổ sở vì Kỳ Duyên sao.
"Hân Nhiên, cuộc sống còn rất dài, cậu còn rất nhiều thời gian."
Triệu Hân Nhiên cắn môi, "Mình còn có đường để đi sao? Bây giờ mình đến phòng thu, người khác đều nhìn mình, bàn tán sau lưng mình."
"Thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, tin mình đi."
"Sẽ mất bao lâu?"
"Rất nhanh.
Ngành giải trí không thiếu tin tức.
Cậu nghỉ ngơi cho tốt, là có thể quay trở lại, chọn một kịch bản thật tốt, chương trình tạp kĩ cũng được."
Triệu Hân Nhiên không thấy đúng, "Hàn Nhụy rất đẹp sao?"
Minh Triệu: "Đẹp."
Triệu Hân Nhiên: "Đẹp hơn mình?"
Trong lòng Minh Triệu hơi thở dài, Triệu Hân Nhiên chính là rất yêu Mạc Dĩ Hằng.
Yêu, không dứt được, tính toán chi li.
Triệu Hân Nhiên: "Quên đi, cậu đừng trả lời.
Mình không thể buông bỏ, mình không chúc mừng cho họ như weibo đã viết.
Minh Triệu, mình có xấu không?"
Minh Triệu không trả lời.
Bữa cơm này, hầu như hai người chưa