Minh Triệu gõ gõ cửa, sau một lúc lâu, Kỳ Duyên trầm mặt mở cửa.
Sau khi nhìn thấy cô, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
Hai vợ chồng ăn ý đi vào, ai cũng không mở miệng.
Minh Triệu nhìn mọi nơi bên trong, muốn nhìn một chút cuối cùng vừa xảy ra chuyện gì.
Có thể làm cho Nguyễn tiên sinh tức giận như vậy? Đáng tiếc là cũng không có manh mối gì.
Kỳ Duyên mặc một bộ trang phục nhàn nhã, ngay ngắn chỉnh tề.
Thấy Minh Triệu một mực quan sát, anh hắng hắng giọng, “Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao đột nhiên đi lên?”
Minh Triệu chợt cười, nghiền ngẫm nói: “Em vừa muốn nghỉ ngơi, Tiểu Đậu Nha nói cho em, ba nó tới nơi này với một tiểu hồ ly!”
Khóe miệng Kỳ Duyên tràn đầy ý cười, “Đi lên đã bao lâu?”
“Vừa gặp Tấn Thù Ngôn xong.” Cô nhướng mày, nhìn thẳng Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên hừ một tiếng, “Sao không hỏi anh?”
Minh Triệu nhún nhún vai, “Em chỉ là tò mò, rốt cuộc cô ấy làm gì khiến cho anh tức giận như vậy?”
Kỳ Duyên đi tới bên cạnh cô, ôm cô đến trong ngực.
Hai người đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, bầu trời đêm của thành phố được ánh đèn và ánh sao bao phủ.
“Tấn Thù Ngôn là bị người nhà làm hư rồi.”
Minh Triệu nghiêng đầu, “Em đoán một chút, Tấn tiểu thư bày tỏ với anh rồi hả?”
Kỳ Duyên mím khóe miệng.
Minh Triệu cười khúc khích một tiếng, “Phụ nữ bày tỏ với anh nhiều như vậy, vì sao anh giận cô ấy? Nhất định cô ấy còn làm chuyện khác?”
Kỳ Duyên nhíu mày, “Trước kia em cũng không thích truy tìm nguồn gốc?”
Minh Triệu hừ hừ hai tiếng, “Tấn Thù Ngôn không giống.
Bộ dáng cô ấy xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, cha mẹ đều là người có tiếng tăm trong giới.
Bất kể từ mặt nào, cô ấy thực sự rất xứng đôi với anh.” Không phải cô tự coi nhẹ mình, trong giới luôn luôn đều như vậy, đây chính là thực tế.
Tay Kỳ Duyên ôm cô thật chặt, “Cho dù em ấy tốt có liên quan gì đến anh?”
Minh Triệu nhìn bóng đêm khẽ im lặng, “Cuối cùng Tấn tiểu thư bị làm hư rồi.”
“Anh đã cắt đứt nhớ nhung của em ấy.” Anh trầm giọng nói, “Không thể vì em ấy là con gái, tuổi còn nhỏ, thì nuông chiều em ấy.”
Minh Triệu xoay người, đầu để ở trán của anh, “Em tin anh.” Cô tựa vào lồng ngực của anh, đầu ngón tay sờ áo sơ mi của anh, chóp mũi là mùi cô quen thuộc, cô khe khẽ hít hà, còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.
Cái mùi này, cô vừa ngửi qua được ở trên người Tấn Thù Ngôn.
“ Trịu Trịu , bất kể là chuyện gì, chúng ta đều không thể quá tốt bụng.
Trên chuyện làm ăn cũng thế, em cũng không thể để cho nghệ sĩ của mình quá tự do.
Quan hệ của nghệ sĩ và người đại diện là qua lại, em giúp bọn họ tìm kiếm tác phẩm tốt, đồng thời, bọn họ cũng phải tuân thủ hợp đồng giữa các em.” Anh không muốn nhất chính là, cô lại chịu bất kì oan ức gì nữa.
Minh Triệu lộ vẻ xúc động.
Kỳ Duyên cong khóe miệng lên, “Em lên tìm anh trước hết muốn nói cái gì?”
“Ngày mai em về nhà đi, hôm nay Tiểu Đậu Nha đái dầm ở nhà trẻ, tâm tình không tốt, còn khóc.”
“Khóc?”
“Ngại mất mặt, nhất là ở trước mặt Đóa Đóa.
Tàm tạm chưa nói, không muốn đi học rồi.”
Kỳ Duyên cười vang mấy cái, “Có lúc Mộ Mộ quá mức trưởng thành, cuối cùng vẫn còn tính cách trẻ con.
Khó có thể để nó rơi nước mắt.”
Minh Triệu vỗ anh một cái, “Em sửa vé máy bay rồi.” Kỳ Duyên bật cười lắc đầu, “Em tới là cho anh biết kết quả, xem ra Tư Mộ vẫn là quan trọng nhất ở trong lòng em.”
Minh Triệu sửng sốt một chút, vẻ mặt căng thẳng, “Không phải vậy.
Thời gian chúng ta có thể ở cùng Tư Mộ không nhiều.
Sau này chờ con lớn, dù sao vẫn phải rời khỏi chúng ta, đi cuộc sống của chính mình.
Nhưng em và anh không giống, chúng ta còn có quãng đời vài chục năm còn lại.”
Kỳ Duyên thật sự không ngờ cô có thể nói ra lời như vậy, trong lòng dao động rối tinh rối mù.
“Anh hiểu.”
Chuyện Tấn Thù Ngôn như vậy mà qua.
Minh Triệu không hỏi kĩ, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, theo như cô đã nói, cô tin anh.
Bất kể anh làm gì nói gì, cô đều tin tưởng.
Đạo diễn Tấn đón con gái qua đây, Lương Nguyệt biết chuyện con gái đi tìm Kỳ Duyên, tức giận không thôi, được đạo diễn Tấn khuyên thôi không đi khách sạn đón người.
Lúc này nhìn thấy Tấn Thù Ngôn, tính tính tốt của bà cũng không khống chế nổi.
“Sao con ngốc như vậy! Ngôn Ngôn, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình người đàn ông là Nguyễn Cao Kỳ Duyên.”
“Nhưng con chỉ thích Kỳ Duyên.”
“Con! Con để mẹ nói cái gì là tốt cho con? Anh ta đã có con trai rồi!”
“Mẹ, truyền thông nói là như vậy, nhưng mà hai người gặp qua đứa bé kia? Nhà họ Nguyễn công bố qua chuyện đứa trẻ lúc nào? Mẹ của đứa bé là ai? Đây là âm mưu!” Cô ta đã hoàn toàn rối loạn.
Lương Nguyệt bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Ngôn Ngôn, nếu như con còn như vậy, chúng ta liền đưa con đến nước ngoài.”
“Mẹ, sao mẹ cũng không hiểu con! Con là con gái duy nhất của mẹ, vì sao mẹ không thể đứng ở lập trường của con suy nghĩ một chút.” Nước mắt của cô rơi xuống không dừng được.
Ngay vừa rồi cô lấy hết can đảm bày tỏ với Kỳ Duyên.
Nhưng cô lấy được đáp án gì.
Anh nói, anh có người trong lòng.
Cô không tin.
Anh nói, người trong lòng của anh, bây giờ là vợ của anh, là người phụ nữ duy nhất anh yêu cả đời này.
Cô ta kinh ngạc không nói ra lời, giống như vào bị người giội một chậu nước lạnh lên đầu.
Anh thật sự kết hôn sinh con rồi! Mà cô còn đang mặt dày mày dạn mà quấn anh.
Lương Nguyệt tức giận đến đau ngực, trong lúc nhất thời không thở nổi, cơ thể lảo đảo sắp lắc lư.
Đạo diễn Tấn vội đỡ lấy bà, “Ngôn Ngôn, con nói chuyện với mẹ con như thế nào đấy?”
Tấn Thù Ngôn cắn môi, “Thật xin lỗi, mẹ, con chỉ là khó chịu.
Con thích một người, mà anh ấy lại không thích con, con khó chịu.”
Lương Nguyệt hít một hơi thật sâu, khoát khoát tay, “Chính con đi nghĩ lại một chút, vì một người đàn ông, ầm ĩ như thế nào, quá không thể tưởng tượng nổi rồi!”
Đạo diễn Tấn vỗ lưng của bà, “Được rồi, đừng nóng giận.
Ngôn Ngôn cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
Lương Nguyệt đỏ mắt, “Chúng ta bảo vệ nó quá tốt.”
Đạo diễn Tấn thở dài một tiếng, " Kỳ Duyêncũng thật ác độc.
Lúc anh đi, Ngôn Ngôn khóc trên hành lang.
Một trợ lí của cậu ta giúp ở bên cạnh Ngôn Ngôn?”
“Ai?”
“Lúc trước đã gặp, bây giờ làm người đại diện, tên Minh Triệu.”
Đồng tử Lương Nguyệt co rút, nắm chặt tay của ông, “Cô ấy nói với Ngôn Ngôn cái gì?”
“Em không nên kích động.
Lúc anh đến, Ngôn Ngôn đang khóc, vị Phạm tiểu thư kia thì cũng không có làm gì, chỉ là đứng ở một bên.”
Sắc mặt Lương Nguyệt phức tạp, “Anh Thân, em…”
Đạo diễn Tấn cũng không nói gì, “Được rồi, em cũng mệt mỏi, ngủ một chút, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Lương Nguyệt lắc đầu, “Em sợ…” Bà níu chặt quần áo ông, khó mà mở miệng, “Anh Thân, Minh Triệu, không phải là người khác, nó là con gái của em.
Em vẫn không nói qua cho anh.
Khi em hai mươi tuổi biết một người họa sĩ, em và anh ta yêu nhau, hai mươi mốt tuổi, năm ấy em sinh ra một bé gái, đó là Minh Triệu.
Em cũng mới nhận ra nó gần đây.
Mấy năm nay, em vẫn không nói cho anh biết, thật xin lỗi…”
Đạo diễn Tấn híp mắt, trong mắt có thể thấy đường vân rõ ràng.
Ông nhìn vợ của mình, khoảng cách bọn họ quen biết đã 26 năm rồi.
“Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, anh vẫn cho rằng trong lòng em có tâm sự.
Uyển Uyển, em cho là lúc trước tại sao anh đổi tên cho em? Anh hi vọng em có thể bắt đầu lần