Cô bấm điện thoại, nghe tiếng nhạc quen thuộc, không bao lâu, điện thoại được kết nối.
“Anh khỏe chứ, Nguyễn tiên sinh….”
“Bà Nguyễn, nhớ anh sao?” Thanh âm dễ nghe của Kỳ Duyên truyền đến, lại bắt đầu trêu chọc cô.
Điện thoại đang mở loa ngoài, cho nên, anh vừa nói những lời này, không chỉ những người ngồi đây, mà những người làm trong hậu kỳ cũng nghe được.
Thành Mỹ Na chấn động mạnh, không thể tin được.
Giọng nói này…
Minh Triệu không kịp nhìn vẻ mặt của người khác, vội nhắc nhở anh, “Em vẫn đang quay.”
Kỳ Duyên: “…” Anh hắng giọng, “Bà Nguyễn có dặn dò gì sao?”
Minh Triệu: “Mời anh ngày mai đến trấn Vân Nghê.”
Khóe miệng Kỳ Duyên lộ ra nụ cười, “ Nguyễn phu nhân, anh sẽ đến đúng giờ.”
Cuối cùng Minh Triệu không được tự nhiên ngồi nói chuyện điện thoại với Kỳ Duyên trước mặt người khác, “Em cúp máy trước đây.”
“Chờ một chút….”
“Sao?”
“Con trai của em đang ở bên cạnh anh, rất muốn nói chuyện với em.”
Minh Triệu cười.
Tiểu Đậu Nha vui mừng cầm lấy điện thoại, giọng giòn giả, “ Trịu Trịu, con rất nhớ mẹ!” Thanh âm mềm mại.
Minh Triệu biết diễn viên nhí nhà cô lại bắt chước ba của cậu.
“ Trịu Trịu, sao không trả lời?”
“Mẹ đang làm việc, con đang làm gì đấy?”
“Ba đang dạy con làm bài tập.
Mẹ, khi nào mẹ trở về? Mộ Mộ rất nhớ mẹ.”
Tâm của Minh Triệu bị nhéo một cái, khóe mắt ê ẩm, giọng nói dịu dàng như nước, tràn đầy tình thương của một người mẹ.
“Còn bốn ngày nữa, con cứ đếm đi, bốn ngày sau mẹ sẽ về.”
“Được, một, hai, ba, bốn, đếm xong rồi….”
Minh Triệu: “….Ý của mẹ là phải bốn ngày bốn đêm ấy.”
“Mẹ, con chọc mẹ đó.” Tiểu Đậu Nha vui sướng hài lòng, “Mẹ, con nói nhỏ với mẹ một chuyện, cậu Nguyên Nguyên đang yêu, mẹ đừng nói với bà, cậu dẫn bạn gái đến nhà trẻ gặp con, mua cho con năm chai Yakult.”
Minh Triệu cố nén cười, “Được, mẹ sẽ không nói cho người khác biết.
Khi nào về mẹ sẽ mua cho con mười chai Yakult.”
Tiểu Đậu Nha cười cười lắc lư cái mông.
“Mẹ, ba thật quá đáng.
Con và ba ở chung không tốt đâu.
Ba thừa dịp con ngủ, lén lén đi gặp mẹ, lại không đưa con đi! Mẹ, lần tới, mẹ đi công tác nhất định phải mang theo con.”
Minh Triệu lúng túng, mặt đầy hắc tuyến, “Mẹ biết rồi, chúng ta trở về rồi nói.” Nói gì thêm nữa, bí mật trong nhà đều bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, mặt áy náy giải thích, “Con của tôi….rất đáng yêu.”
Mọi người: “…”
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, có người bất giác hỏi: “ Minh Triệu, chồng chị họ Nguyễn?”
Minh Triệu gật đầu.
“Trùng hợp như vây! Ông chủ của các người cũng họ Nguyễn.”
Minh Triệu đáp một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, “Rất trùng hợp, chồng của tôi tên Nguyễn Cao Kỳ Duyên.”
Mọi người: “…”
Sắc mặt của Thành Mỹ Na hốt hoảng, dần dần có chút đứng ngồi không yên.
Tôn Nhu hỏi: “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Thành Mỹ Na nắm chặt tay thành quả đấm, “Tôi đi toilet.” Cô không biết “tuần san Bái Bái.” Và lữ phẩm có đem tin tức tung ra ngoài hay không, cô nắm chắc thời gian, trước khi mọi chuyện phát sinh, cô phải ngăn bên kia trước.
Cô tắt ghi âm, đi vào toilet, vội vàng gọi điện thoại cho Lữ Phẩm.
Điện thoại không ai nghe máy.
Thành Mỹ Na sốt ruột đi tới đi lui, lòng bàn tay toát môi hôi lạnh.
Cô cắn môi, gọi lại lần nữa, kết quả cũng không ai nghe máy.
Tôn Nhu thấy cô lâu như vậy cũng chưa ra ngoài, đi tìm cô.
“Mỹ Na, cô sao rồi?”
Đáy mắt Thành Mỹ Na xám xịt, cô kéo cửa ra, “Tôi không sao.”
“Mỹ Na, có phải cô có chuyện gì hay không?”
Thành Mỹ Na cười khẽ, nụ cười ảm đạm, “Đột nhiên cảm thấy mình không tự lượng sức mình.”
Tôn Nhu hiểu ý của cô, “Không người nào nghĩ đến, Minh Triệu lại là bà chủ của Hoa Hạ.
Lúc này rất nhiều người ngạc nhiên rớt mắt kiếng.”
Thành Mỹ Na nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi Hứa Giai Nhân đoạt vai nữ chính của, cô không nuốt nổi khẩu khí này.
Biết Minh Triệu cũng tham gia chương trình, cô còn có ý định chèn ép Minh Triệu.
“Đúng vậy.
Không hề nghĩ đến.”
Một lần nữa hai người trở lại, mọi chuyện như không có gì xảy ra, nhưng rõ ràng trong không khí có sự thay đổi.
Mọi người bắt đầu nhiệt tình hơn với Minh Triệu, ồn ào náo nhiệt hỏi rất nhiều vấn đề.
Danh hiệu bà chủ của Hoa Hạ, ai cũng muốn kết thân.
Đây chính là thực tế.
Minh Triệu như cũ trả lời vấn đề của mọi người, nhưng mọi người đều là người thông minh, cũng không hỏi những vấn đề riêng tư.
“Thầy Tấn…”
Tấn Trọng Bắc mỉm cười: “Cực khổ rồi.”
Minh Triệu không để ý anh trêu ghẹo, “Thầy Tấn, cảm ơn anh đã đến đây.
Em lấy trà thay rượu mời anh một chén.”
Tấn Trọng Bắc cũng giơ chén lên, “Chỉ là một cái nhấc tay thôi.”
“Em có một vấn đề.”
“Tại sao tôi đồng ý tham gia tiết mục?” Tấn Trọng Bắc không để ý lắm, “Anh và chồng của em bằng tuổi nhau.”
Minh Triệu: “…”
“ Kỳ Duyên con trai cũng đã có, mà anh vẫn còn độc thân.”
“Cho nên anh đến tìm bạn trăm năm? Vậy anh cũng nên tham gia chương trình ”
Tấn Trọng Bắc lắc đầu, “Là Ngôn Ngôn kêu anh đến, con bé nói nếu tôi không đến, thì sẽ một năm không về nhà.”
Minh Triệu ngạc nhiên.
“ Minh Triệu, chuyện của người lớn anh không nói thêm điều gì cả.
Ngôn Ngôn rất thiện lương, sau khi con bé biết thân phận của em, con bé rất áy này.”
Minh Triệu cúi đầu.
“Nếu có thể, em cứ xem con bé như một người bạn bình thường cũng được, thỉnh thoảng gọi con bé ra ngoài uống trà.
Còn dì Lương, em không nhận thức cũng được, cũng không cần miễn cưỡng.”
“Thầy Tấn, cảm ơn anh.” Minh Triệu nghiêm túc, “Những năm qua đã giúp đỡ em rất nhiều.
Đến nay, em cũng không có cơ hội cảm ơn anh một tiếng, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì.”
Sắc mặt của Tấn Trọng Bắc vẫn như cũ, “Vừa bắt đầu là đồng tình, sau đó lại phát hiện là rất đáng giá.
Em biết không? Em là một người rất đặc biệt?”
“Cái gì?”
“Trên người em có một sự dẻo dai, không khuất phục.”
Minh Triệu không lên tiếng “Đánh không chết tiểu cường.” Cô híp mắt, “Lúc còn trẻ rất bất đồng, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không quan tâm.”
Tấn Trọng Bắc để cái ly xuống, “Vậy sao.
Điểm này Ngôn Ngôn rất giống em.”
Minh Triệu không lên tiếng.
Thật ra điểm này, các cô đều di truyền từ Lương Nguyệt.
“Thầy Tấn, em rất hâm mộ Ngôn Ngôn.”
“Hả?”
“Thật ra em rất muốn có một người anh trai như anh.”
Tấn Trọng Bắc cười, giang hai tay ra, “Đến đây nào, anh trai ôm một cái.”
Minh Triệu khó có thể tin, được anh ôm vào trong ngực, trên người của anh có một mùi hương rất dễ chịu.
Tấn Trọng Bắc ở bên tay của cô nói nhỏ, “Đừng cử động, camera vẫn còn quay.” Vừa đúng camera quay về hướng của họ, anh ta bảo đảm cái vỗ này nhất định có tiếng vang.
“ Minh Triệu, chuyện Ngôn Ngôn làm ở thành phố B có chút hoang mang, Kỳ Duyên đối với cách làm của con bé cũng như thế.
Nhưng ai bảo anh là người anh trai tốt.
Nghe nói, Kỳ Duyên rất phải đối anh tham gia chương trình, hiện tại anh lại