Mù Tha Lin nhìn ống trúc trong tay Mạnh Hạo Tuấn cười tươi như hoa, đưa tay lấy lại, sau đó mở ra lấy thứ bên trong.
Anh thấy nó là một mảnh kim loại hình có chút kỳ lạ, còn được mài sáng bóng, chẳng khác nào một lưỡi dao.
Anh khẽ chau mày, cô nhóc vì sao lại bỏ một vật như thế trong balo, chẳng lẽ ở trường đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao.
"Tha Lin nói cho chú biết có phải ở trường có người bắt nạt cháu không?"
"Không có."
"Vậy gì sao để thứ này trong cặp?"
Mù Tha Lin cười nhìn anh giống như nhìn một ông chú ngốc nghếch, ánh mắt đó khiến anh có chút chột dạ.
"Đây là đàn môi của người mông bọn cháu, chú không biết sao?"
Đàn, anh chưa từng thấy loại đàn nào như vậy có chút tò mò đưa tay cầm lên xem thử.
Nhìn thấy anh đúng là không biết chút gì Mù Tha Kin quyết định phổ cập kiến thức âm nhạc cho ông chú già nhà mình, cô nghiêm túc lý giả cho anh về đàn môi.
Đàn môi hay còn được gọi là kèn môi là một loại nhạc cụ khá độc đáo, có từ lâu đời của dân tộc Mông.
Nhìn qua thì đơn giản, nhưng để chế tác ra một chiếc đàn môi là cả sự kỳ công của người thợ và không phải ai cũng có thể làm được.
Làm đàn môi đòi hỏi sự cầu kỳ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nếu không kiên trì thì khó có thể thành công.
Quy trình làm một cây đàn môi cũng rất công phu và hoàn toàn theo hình thức thủ công.
Đồng để làm đàn được lựa chọn rất kỹ, sau đó nấu chảy và đổ ra khuôn thành từng lá đồng nhỏ, để nguội rồi đưa lên để tán mỏng.
Đặc biệt là phần giữa lá đồng, đây là khâu quan trọng nhất trong việc tạo lưỡi gà nên phải đập phần này thật mỏng, thật đều để sau này có độ đàn hồi của âm thanh, tiếng phát ra mới trong.
Sau khi tán sẽ cắt lưỡi gà, lưỡi gà phải được căn chỉnh từng li cắt sao cho thật khít, nếu không khít sẽ không phát ra âm thanh, vì vậy đòi hỏi người thợ phải có tay nghề cao.
Làm xong đàn sẽ đến giai đoạn làm ống đựng để bảo vệ; phần gốc đàn buộc một sợi dây để nối đàn với ống tre khi thổi thì rút ra.
Mạnh Hạo Tuấn nghe thì nghe nhưng vẫn không thể hình dung được, một lá đồng thật sự có thể thổi ra âm thanh sao.
Vì để cho ông chú già được mở mang tri thức Mù Tha Lin ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu lấy đàn môi ra nhẹ đưa lên miệng, rất nhanh âm thanh trong veo cất lên.
Lúc này cô bé của anh cứ như một tiên nữ đang ngồi thổi kèn bên khe suối, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rọi lên bóng hình nhỏ bé của cô, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng đàn réo rắt vang vọng như có tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim rừng gọi nhau, khiến người nghe bị đưa vào khung cảnh núi rừng chìm đắm giữa cao nguyên ngút ngàn.
Bên bản làng hoang sơ ngập tràn sắc hoa ban trắng, trai gái nắm tay nhau nhảy múa.
Tiếng kèn điệu múa lời tỏ tình của những chàng trai cô gái trong hội chợ phiên, say đắm lòng người.
Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Mạnh Hạo Tuấn vẫn còn chìm đắm trong âm thanh ấy.
Vì