Bên trong sân bay, một chiếc trực thăng màu đen đang đợi sẵn, chỉ cần bọn họ đến liền cất cánh.
Với độ giàu có cùng gia thế khủng mà tác giả cho nam chính, thì việc có trực thăng hay thậm chí là máy bay cũng không khiến cô kinh ngạc gì.
Sau 45 phút trực thăng hạ xuống trên sân thượng một toàn nhà.
Khi xuống đến nơi cô mới biết đây là bệnh viện, dùng trực thăng đưa cô đến bệnh viện chẳng lẽ, chân cô khẽ run dừng lại.
"Chí Hùng anh nói cho tôi biết có phải ** Bo xảy ra chuyện gì không?"
Ông nội cho người đón cô, một đường đi đến cũng không nói nguyên nhân, trừ khi là ** Bo xảy ra chuyện ông sợ cô không chịu nỗi mới phải giấu.
"Không phải cậu chủ nhỏ mà là cậu chủ."
"Lý Cảnh Phong, chẳng phải anh ấy đi công tác sao, đã xảy ra chuyện gì?"
Không biết vì sao khi nghe người xảy ra chuyện là Lý Cảnh Phong cô có chút thở phào nhẹ nhõm, dù rằng trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng không còn sợ hãi nữa.
Anh ấy là nam chính, cho dù xảy ra chuyện cũng sẽ không chết hơn nữa còn sẽ sống vô cùng khoẻ mạnh.
"Cậu chủ đi công tác gặp sự cố, đã hôn mê 5 ngày rồi hôm nay vừa được chuyển về."
Hôn mê 5 ngày, tim cô khẽ giật.
Trần Tuyết không biết cảm giác của bản thân lúc này là gì, có cái gì đó cứ cuộn trào trong lòng cô, nó tựa như một con quái vật đang gào thét muốn thoát ra ngoài.
Bước chân cô càng lúc càng nhanh, khi đứng trước cửa phòng bệnh cô lại có chút sợ hãi không dám vào trong.
Rõ ràng lúc nghe thấy người xảy ra chuyện là Lý Cảnh Phong, cô còn thở phào nhẹ nhỗm vì sao bây giờ lại đột nhiên như thế.
Nhắc đến chuyện này lòng Chí Hùng càng tức giận, nếu cậu đi theo cậu chủ nhất định sẽ không đến nỗi bị thương.
Cho dù bác sĩ đã nói không có nguy hiểm gì, nhưng không hiểu sao cậu chủ cứ hôn mê không tỉnh, bọn họ buộc phải thông báo với ông cụ.
Ông cụ nghe xong liền lệnh cho bọn họ mang người về.
Cho dù ở nước ngoài y học tiên tiến hơn nhưng Nam Cảnh có một bệnh viện chuẩn quốc tế với các thiết bị tiên tiến cùng đội ngũ y tế giỏi nhất.
Lần này cũng may là có bác sĩ Hạo Tuấn đi cùng mới có thể kịp thời cứu chữa cho cậu chủ.
Trần Tuyết hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng đẩy cửa đi vào.
Nhìn phòng bệnh xa hoa mà cô cứ tưởng mình đi nhầm vào phòng tổng thống của khác sạn.
Lý Cảnh Phong nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệt phần vai và ngực được quấn băng, cô không rõ là bị thương chỗ nào.
Bên cạnh là tiếng máy móc kêu tút tút, không hiểu sao nhìn thấy cảnh này cô lại có cảm thấy lồng ngực mình có chút đau đớn, nước mắt không kiềm được mà tự chảy ra.
Không đúng đây vốn không phải là cảm xúc của cô, cho dù cô có lo lắng đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khóc một cách yếu đuối như bây giờ.
Trần Tuyết có chút mất khống chế bước đến bên cạnh giường, cô đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đang ngủ say kia.
Là Trần Niệm Tuyết cảm xúc này là của cô ấy, không phải cô.
Cô cảm thấy một cỗ cảm xúc giác mãnh liệt truyền ra từ trong đại não, nó điều khiển tâm trí cô, cô muốn thu tay lại nhưng không được.
Không thể nào, chẳng phải Trần Niệm Tuyết đã không còn rồi sao.
Vì sao cơ thể này lại phản ứng mãnh liệt như thế.
Lẽ nào, lẽ nào Trần Niệm Tuyết cô ấy...!thật sự yêu Lý Cảnh Phong sao.
Cô cố gắn ổm định lại tâm tình, dùng chít lý trí còn sót lại của bản thân ép xuống những thứ cảm xúc hỗn loạn không thuộc về mình kia, cô đưa tay lau nước mắt, sau đó quay sang nhìn Chí Hùng.
"Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì không.
Một người đang yên đang lành đi công tác vài ngày vì sao lại trở thành như bây giờ?"
Chí Hùng vẫn im lặng cúi đầu không lên tiếng, chuyện này cậu không thể nói.
Cho dù là mợ chủ nhà họ Lý đi nữa, nếu không có sự cho phép của tộc trưởng việc làm ăn của dòng tộc tuyết đối không được nghe nữa chữ, chứ đừng nói là tham gia hay tra hỏi.
Nhìn thái độ đánh chết cũng không nói của trước mặt, đúng là rất trung thành Trần Tuyết khẽ cười lạnh.
Cô lười hỏi tiếp vứt túi sách sang một bên ngồi tựa người trên sô pha.
Chí Hùng thu hết những biểu cảm cửa cô vào trong mắt, cậu biết mợ ba đang tức giận.
Nhưng cho dù là vậy cậu cũng không thể làm gì khác.
Trần Tuyết muốn nhớ lại những tình tiết của bộ truyện này, cô lục tìm trong trí nhớ nhưng hình như chẳng nhớ được chút gì cả.
Một người xuyên sách như cô đúng là quá thất bại, đến cả tình tiết cốt truyện còn không nắm rõ, còn muốn đấu lại với bàn tay vàng của tác giả sao.
Nếu đã không nhớ ra vậy bắt đầu suy luận từ tập đoàn Nam Cảnh vậy.
Một gia tộc lâu đời, một tập đoàn kinh tế đa lĩnh vực, nắm trong tay nền kinh tế của cả một quốc