《Muốn ăn tết mà bị réo quá, thôi bãi hai chuingw đón giao thừa nha, mai tui nghỉ thiệt hà.》
☆☆Trần Tuyết rời khỏi khách sạn đã là 2 giờ sáng, cô mệt mỏi tựa người bên cửa xe nhìn những con đường lấp lánh ánh đèn.
Bảy Thạnh vẫn im lặng lái xe dù trong lòng có vô vàng câu hỏi cũng không lên tiếng.
"Chú không hỏi sao, sao cháu muốn nắm tất cả thế lực của nhà họ Lý."
"Vì sao?"
Ông thật sự muốn biết rút cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Nếu cháu nói, có người muốn nhắm đến nhà họ Lý, bọn họ sắp đạt được mục đích rồi.
Hiện tại Cảnh Phong đã bị bọn họ kiểm soát, chỉ cần cháu chết một khi cô ta bước chân vào nhà họ Lý, thì toàn bộ nhà họ Lý trên dưới máu chảy thành sông chú có tin không?"
Tay đang cầm vô lăng của Bảy Thạnh khẽ run, ông vội đạo phanh xe dừng lại bên đường quay ra phía sau nhìn cô.
"Cháu nói thật sao, cô ta đã làm gì Cảnh Phong?"
"Cháu cũng không biết cô ta đã làm gì, chỉ biết phía sau cô ta có thế lực rất lớn đang nhắm vào nhà họ Lý."
Bảy Thanh định hỏi làm sao mà cô biết được, nhưng thiết nghĩ bây giờ điều đó quan trọng sao, quan trọng là nếu những gì cô nói là thật, vậy nhà họ Lý phải làm sao.
Mấy ngày sau cô dồn toàn lực để thực hiện những cảnh quay cuối cùng.
Sau khi vua Quang Trung đột ngột băng hà,
tháng 5 Tân Dậu 1801 trong lúc đại bộ phận tinh binh tướng giỏi của Tây Sơn đang tập trung vây hãm hòng chiếm lại Quy Nhơn, thì Nguyễn Ánh bất ngờ đánh vào Phú Xuân.
Lúc này lực lượng bảo vệ Kinh đô còn lại rất mỏng, nên quân Tây Sơn nhanh chóng bị thất thủ Phú Xuân lọt vào tay nhà Nguyễn.
Nàng bảo vệ vua Cảnh Thịnh và toàn bộ hoàng thân gia quyến rút ra Bắc thành.
Mất Phú Xuân, cục diện chiến tranh Tây Sơn - Nguyễn Ánh thay đổi hoàn toàn.
Từ đây Tây Sơn bị chia cắt làm hai, không thể ứng cứu cho nhau.
Đầu năm Nhâm Tuất 1802, vua Cảnh Thịnh nhà Tây Sơn tức Quang Toản mở một đợt tiến công tổng lực vào Trấn Ninh, Ðâu Mâu, Nhật Lệ.
Đây là ba căn cứ quân sự rất trọng yếu ở trấn Thuận Hóa, nhưng trước sức mạnh áp đảo đến từ phía quân Nguyễn Ánh, chiến dịch này đã thất bại tổn thất vô số.
Trần Quang Diệu khi đó đang cố thủ ở Quy Nhơn, được tin quân Tây Sơn bị thua thảm, Nguyễn Ánh đã hoàn toàn làm chủ đất Thuận Hóa thì thất kinh, chàng cùng nhau họp bàn với các tướng sĩ.
“Binh mã đã bị hao ở Trấn Ninh và Nhật Lệ quá nhiều, lực lượng ở Bắc Thành nay không còn mấy.
Nếu Nguyễn Ánh kéo quân đến đánh, thì Bắc Thành không thể trì thủ được lâu.
Ta phải đem quân về cứu, kẻo Bắc Thành thất thủ nữa thì Quy Nhơn có giữ vững cũng không ích gì.
Vậy nên chúng ta buộc phải bỏ thành Quy Nhơn.”
Sau khi các tướng lĩnh đồng ý, Trần Quang Diệu và Võ Văn Dũng cùng các bộ tướng theo đường thượng đạo sang Lào để ra Nghệ An.
Ðường đi hết sức khó khăn và nguy hiểm, nên đoàn tùy tùng Trần Quang Diệu bị hao hụt dần dần.
Khi đến Nghệ An, mười phần chỉ còn lại ba bốn, tướng sĩ hầu hết đều bị sốt rét rừng.
Trần Quang Diệu thì bị phù thũng, đi đứng cũng đã thập phần khó khăn, nhưng vẫn kiên quyết kéo quân xuống Hương Sơn.
Tướng nhà Nguyễn là Võ Doãn Văn, Lê Ðức Ðịnh dẫn Man binh đến đánh bất thình lình.
Trở tay không kịp, quân sĩ bị giết sạch! Trần Quang Diệu cùng các bộ tướng Từ Văn Chiêu, Nguyễn Văn Giáp, Lê Văn Ðiềm, Nguyễn Văn Miên, Võ Văn Dũng đều bị bắt.
Ở Diễn Châu, nàng hay tin chồng đã bị bắt giữ, liền đem đội nữ binh đi giải cứu.
Ðến Giáp Sơn thì giải cứu được.
Nhưng vừa chạy đến sông Thành Chương thì bị quân nhà Nguyễn chặn đánh.
Quân Tây Sơn liều chết giải vây cho chủ tướng, nhưng quân Nguyễn quá đông, quân Tây Sơn dần dần bị yếu thế.
Các tùy tướng lớp bị chết, lớp bị bắt trở lại.
Chỉ có nàng, Trần Quang Diệu và Võ Văn Dũng thoát khỏi.
Song Trần Quang Diệu kiệt sức đi không nổi nữa.
Nàng một bên bảo vệ chồng, một bên chống cự cùng binh tướng nhà Nguyễn, cuối cùng sức cùng lực kiệt cả hai vợ chồng đều bị bắt.
Trần Quang Diệu, nàng và Võ Văn Dũng đều bị đóng cũi giải về Nghệ An nộp cho Nguyễn Ánh.
Dọc đường Võ Văn Dũng phá cũi thoát thân được, ông muốn cứu nàng, nhưng nàng không nỡ bỏ chồng, nên chấp nhận ở lại để cùng chết.
Tháng 7 năm Nhâm Tuất 1802, Nguyễn Ánh trở về Phú Xuân, đem vua tôi nhà Tây Sơn ra báo thù.
Tất cả các võ tướng đều bị tử hình, Trần Quang Diệu bị lột da, các tướng khác đều bị voi chà, hoặc trảm quyết.
Riêng đối với nàng Nguyễn Ánh đã dùng hình phạt khốc liệt nhất cổ kim từng có.
Nguyễn Ánh ra lệnh đem nàng đến để xem mặt, hắn ngồi trên hình đài dưới lọng vàng phất phơ nghiêng ngang tự đắc hỏi nàng.
“Trẫm nghe nói ngươi là nữ tướng hùng mạnh nhất trong Ngũ Phụng Thư, trẫm hỏi ngươi giữa trẫm và Nguyễn Huệ ai hơn ai?”
Nàng cười nhìn hắn ánh mắt đầy chế giễu, lạnh nhạt buông lời.
“Nói về tài ba thì tiên đế ta bách chiến bách thắng, hai bàn tay trắng dựng nên cơ đồ.
Còn nhà ngươi bị đánh phải trốn chui trốn nhủi, phải cầu viện ngoại bang, hết Xiêm đến Pháp.
Chỗ hơn kém rõ ràng như ao trời nước vũng.
Còn nói về đức độ, thì tiên đế ta lấy nhân nghĩa mà đối xử với kẻ trung thần thất thế, như đã đối với Nguyễn Huỳnh Ðức, tôi nhà ngươi vậy.
Còn nhà ngươi lại dùng tâm của kẻ tiểu nhân mà đối với những bậc nghĩa liệt đã hết lòng vì chúa.
Chẳng nghĩ rằng ai có chúa nấy, ái tích kẻ tôi trung của người tức là khuyến khích tôi mình trung với mình.
Chỗ hơn kém cũng rõ ràng như ban ngày và đêm tối.
Nếu tiên đế ta đừng mất sớm, thì dễ gì nhà ngươi trở lại được đất nước này.”
Nguyễn Ánh tức đến không chịu nỗi vẫn nghiến răng hỏi nàng.
Truyện Đô Thị
“Nhà ngươi có tài sao không được giữ ngai vàng cho Cảnh Thịnh?”
Nàng cười, tiếc nuối lớn nhất của nàng chính là điều này đây.
Nàng dõng dạc nhìn