☆☆Nhà tổ họ Lý.
Bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ, tiếng cãi nhau cùng tiếng khóc của trẻ con.
Lý Cảnh Phong ngồi ở vị trí trung tâm dành cho tộc trưởng tức giận ném thẳng ly trà về phía cô.
Trần Tuyết theo bản năng ôm lấy con trai vào lòng, Lý Nguyên Vũ bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi khóc thét lên.
Chí Hùng đứng một bên phản phản ứng nhanh nhất, đứng chắn trước người mợ chủ và cậu chủ nhỏ.
Ly trà đập thẳng vào đầu cậu, một dòng máu lập tức chảy xuống.
Tất cả mọi người điều khiếp sợ, Lý Cảnh Tùng lập tức đứng lên quát thẳng mặt Lý Cảnh Phong.
"Lý Cảnh Phong em đang làm cái quái gì đó, con mẹ nó em ném ai đó hả?"
Điên rồi anh điên mất rồi vì sao em trai anh lại trở nên như bây giờ, nó không còn là em trai anh nữa vì một người đàn bà ở bên ngoài bây giờ về còn muốn đánh cả vợ con.
"Tôi ném cô ta đó thì sao, ai cho phép cô động vào cô ấy.
Cô tưởng mình là ai mợ chủ cái nhà này à, năm xưa cô dùng cách gì để bò vào đây cô phải nên tự mình biết thân biết phận."
Trần Tuyết đưa tay che hai tai con trai lại, sợ thằng bé phải nghe thấy những lời khiến nó phải tổn thương một đời.
Cô nhìn anh bằng một nụ cười đầy chế giễu.
"Phải tôi dùng thủ đoạn để bước vào cái nhà này, vậy còn cô ta, cô ta thanh khiết hơn ai.
Tôi đánh cô ta thì đã làm sao, tôi thậm chí còn có thể giết cô ta nữa kìa anh tin không?"
"Cô dám."
Lý Cảnh Phong đứng bật lên định ra tay với cô, nhưng Chí Hùng và Lý Cảnh Tùng ở hai bên đã nhanh chóng giữ chặt anh lại.
Lý Cảnh Tùng vung tay đấm anh một phát với tất cả sức lực của mình, khiến khóe miệng Lý Cảnh Phong bật máu.
"Em tỉnh táo lại cho anh nếu còn dám làm ra mấy chuyện hoang đường nữa, anh sẽ nói ông nội phế truất em.
Đừng có quên vị trí này năm xưa là ai nhường nó cho em, anh có thể cho em cũng có thể lấy lại nó."
Lý Cảnh Tùng nổi máu điên vừa đánh vừa buông lời đe dọa Lý Cảnh Phong.
Lý Cảnh Phong bị đánh, ngược lại chỉ nở một nụ cười khiến người khác lạnh toát sống lưng.
"Anh cho tôi, lấy lại, anh có cái bản lĩnh đó sao.
Lý Cảnh Tùng cho đến bây giờ anh còn chưa biết hay sao, anh chỉ là một kẻ ăn hại trong cái nhà này mà thôi."
Lý Cảnh Tùng toàn thân hóa đá, anh không tin vào tai mình càng không tin vào mắt mình, em trai anh.
Em trai anh lại nói anh chỉ là một kẻ ăn hại, chuyện gì đang diễn ra trong gia đình anh thế này.
Còn chưa kịp để anh định thần, thì Lý Cảnh Phong đã phán thêm một câu xanh rờn.
"Cậu hai dạo này tinh thần không được tốt, nên để cậu hai đến Tam Đảo ở cùng ông cụ cho có ông có cháu."
Lời vừa nói ra cả phòng chết lặng, Trần Tuyết là người phản ứng đầu tiên.
"Lý Cảnh Phong anh muốn làm gì, anh sao dám đưa ông nội ra đó, anh định tạo phản à?"
"Tạo phản, cả nhà họ Lý này trên dưới đều do tôi nắm quyền còn cần