Ngắt điện thoại Lý Nguyên Vũ gập máy tính, sửa lại bộ dạng một cậu nhóc đáng yêu mà mẹ thích vội vã chạy lạch bạch xuống lầu.
"Mẹ ơi."
"Cục cưng học bài xong rồi à, đi chậm thôi con kẻo ngã."
Nhóc chạy đến bên mẹ được mẹ bế bỗng ngồi lên đùi.
Lý Cảnh Phong nhìn bộ dạng của con trai anh, dạo này anh đã quen với việc con trai anh là một cậu nhóc đáng yên năng động bỗng nhiên quên mất đứa trẻ an tĩnh ít nói, âm trầm như người lớn trước kia.
Nhưng mà anh biết con hổ thì vẫn là con hổ, cho dù bề ngoài có giống một con mèo đi nữa thì bên trong vẫn là chúa sơn lâm.
"Mẹ Bo cũng muốn mua, mẹ chỉ Bo mua đi."
Trần Tuyết cười xoa đầu con trai.
"Con mua làm gì chứ, mỗi ngày đều ngắm người thật không thích hơn sao."
"Vậy những người khác không được thấy mẹ nên mới phải mua, mẹ là mẹ của Bo cho nên Bo không cần mua nữa ạ."
"Đúng rồi Bo không cần mua đâu mẹ ở đây cơ mà."
Cho dù nói là vậy nhưng Lý Cảnh Phong vẫn muốn đặt một cuốn, chỉ là anh nhấp thế nào cũng không được, một lúc sau màn hình liền bị đơ.
Điện thoại của Trần Tuyết trên bàn cũng đổ chuông là ALan gọi đến.
"Áaaaaa tiểu Tuyết anh nói mà, em sinh ra là để lên tạp chí đó, hết rồi bán hết rồi là 8 nghìn bản, chỉ trong vòng chưa đây 10 phút.
Em biết không em phá vỡ kỷ lục luôn rồi, Thời Thượng phát hành 5 năm em là người đầu tiên, người đầu tiên đó."
Alan thao thao bất tuyệt làm cho cô không nói được câu nào.
Nhưng cô cũng kích động không thôi, giống như nằm mơ vậy cho dù là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp doanh thu tạp chí của cô cũng chưa từng khủng khiếp như vậy.
"Anh phải bảo bộ phận in ấn tăng số lượng đây.
Nói chuyện với em sau nha."
Alan cúp máy rồi cô mới quay sang nhìn Lý Cảnh Phong, lại nhìn cin trai đang ngồi ngoan ngoãn tron lòng hét lớn.
"Áaaaaaa, bán hết rồi em bán hết rồi, 8 nghìn bản đó áaaaaa."
Cô ôm chầm lấy Lý Cảnh Phong, nhóc con trong lòng cũng cười khúc khích.
Mẹ vui nhóc cũng vui, nhóc chỉ mua có 4 nghìn bản thôi, cái kia không phải nhóc, chứng tỏ mẹ nhóc rất có sức hút nha.
"Làm tốt lắm."
Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhưng lại nhìn con trai mình bên dưới.
Anh không tin thằng nhóc này không động tay động chân.
Ừm con trai anh bởi vì sợ anh bỏ đói mẹ nó, cho nên ngày đó từ Đà Lạt trở về, nó đã mượn tiền ông cố nó để thu mua chứng khoán.
Mà ông nội anh không nói hai lời liền đưa cho một đứa nhỏ 3 tỷ, ừm con số không tính là nhiều.
Nhưng có đứa nhỏ nào 4 tuổi muốn đầu tư cổ phiếu không, đương nhiên là không, ngoại trừ con anh ra.
Với sự hiểu biết của anh về thằng nhóc này, nhất định nó sợ mẹ nó không bán được tạp chí sẽ buồn cho nên mới mua.
Mà nó thông minh sẽ không mua số lượng quá lớn, trong một nữa doanh số có lẽ có phần của nó.
Anh không biết