Mù Tha Lin biết nhưng trong lòng cô thầm bổ sung một câu, vị thần của cô không giống bọn họ.
Sau khi trả lời xong nhân viên hậu trường nhận lại mic, Mù Tha Lin chưa kịp ngồi xuống thì cổ tay đã bị một bàn tay cứng rắn nắm lấy.
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ phóng đại trong tầm mắt, cô theo bản năng muốn trốn đi nhưng đã muộn rồi.
"Đi theo tôi."
Mạnh Hạo Tuấn kiềm nén cơn tức giận đang muốn bùng nổ trong lồng ngực, lạnh lùng ra lệnh cho cô gái nhỏ đang run lên vì sợ.
Mù Tha Lin vẫn không có phản ứng mà đứng im tại chỗ, không phải cô không muốn phản ứng mà là không thể phản ứng, bị bắt tại trận toàn thân cô lúc này cứ như bị định chú không thể nhúc nhích vậy.
"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Ánh mắt như đóng băng người khác khiến cô giật mình lấy lại lý trí, cô vội đưa tay vơ lấy cặp sách rồi đi theo Mạnh Hạo Tuấn ra khỏi hội trường.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, sinh viên thì nhao nhao không biết anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai.
Khí chất đó khiến những cô gái trong hội trường điên đảo.
Còn những người đã là bác sĩ hoặc công tác trong trường đương nhiên không ai không biết Mạnh Hạo Tuấn.
Có vẻ như anh quen biết cô gái nhỏ kia, quan hệ còn không tệ, xem ra lần này bệnh viện của bọn họ lại không thể đoạt hạt giống tốt nhất nữa rồi.
**Trong khi Mạnh Hạo Tuấn phát sinh chuyện ở trường, thì bên này tại một căn biệt thự nào đó có một người nào đó đang sắp bùng nổ chẳng thua kém gì bạn chí cốt của mình.
Bởi vì nghe em dâu nói sẽ nấu lẩu cho nên Lý Cảnh Tùng, chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã lập tức lên kế hoạch liên hoan cuối tuần đã là liên hoan thì càng đông mới càng vui.
Lý Nguyên Vũ ngồi bên cạnh nhìn bác hai của mình hết gọi điện cho ông cố rồi gọi cho bạn.
Nhưng ông cố từ chối không đến chỉ bảo mấy người trẻ chơi cho vui ông không làm phiền.
Kết quả bạn của bác đâu thì nhóc không thấy, nhưng người đến lại là chú thư ký của ba.
Nhóc có chút thương hại đưa mắt nhìn bác hai của mình.
Thật tội nghiệp bác hai ngay cả bạn cũng không có.
Lý Cảnh Tùng cảm nhận được ánh mắt kia của bảo bối nhà mình, anh không muốn trở thành kẻ đáng thương trong mắt nó bằng sống chết thanh minh.
"Đừng có nhìn bác bằng ánh mắt đó, bạn của bác điều ở nước ngoài cả, không phải bác không có bạn, hiểu chưa."
"Cháu cũng có nói gì đâu, bác giải thích làm cái gì."
Lý Cảnh Tùng không thèm nói chuyện với cháu trai mình nữa quay sang nói với Mạnh Hạo Nhiên.
"Cậu gọi cho sư phụ thử xem, tôi không gọi được."
Mạnh Hạo Nhiên cũng đã quen với việc cậu chủ nhỏ cùng cậu hai nhà mình nói chuyện kiểu này rồi, nên chẳng có gì ngạc nhiên cả chỉ lễ phép đáp lại.
"Tôi đã gọi hai lần rồi nhưng anh ấy tắt máy, chắc đang bận."
"Sư phụ đúng là không có số hưởng mà."
Lý Cảnh Tùng vừa về nước không lâu thật ra anh cũng chẳng có bạn ở đây, nói là gọi bạn nhưng toàn là những người bên cạnh em trai anh.
Như vậy càng tốt sau này càng thân thuộc anh có thể nhập hội với bọn họ, không còn lo bị ghẻ lạnh