Tới Cận gia, là 1 căn nhà biệt thự ở khu sang trọng, Cận gia là nhà giám đốc cũng lớn về ngành thủy tinh.
Cận Yến Thời nói "Hành lí anh để trong phòng rồi, anh dẫn em đến đó nhé".
Ngọc Ưu gật đầu "Vâng ạ".
Ngọc Ưu đi lên tầng 2 gặp bác gái, bác đi tới "Tiểu Ưu, lớn lên đẹp gái quá".
Ngọc Ưu ôm bác gái, em mỉm cười "Vâng ạ, lâu lắm không thấy bác Lan".
Bác Lan cười cười "Nha, hôm nay chơi vui không?".
Ngọc Ưu gật đầu "Vâng ạ".
Bác Lan cười "Yến Thời dẫn em đi lên phòng nhé".
Cận Yến Thời gật đầu "Vâng mẹ".
Ngọc Ưu đi lên tầng 3, đến phòng khách, vừa đủ sáng, lâu không có ai nên có hơi lạnh.
Cận Yến Thời nói "Phòng tắm ở bên này nè".
Ngọc Ưu nhìn phòng tắm ở trong góc, có thể nói là tầng 3 có phòng tắm nhỏ.
Cận Yến Thời mở cửa ra.
Anh nói "Anh và cha mẹ và chị gái anh ở tầng 4, nếu rảnh thì lên chơi, à mà em cầm theo laptop không?".
Ngọc Ưu gật đầu "Có ạ".
Cận Yến Thời mỉm cười "Có gì không biết thì nhắn hỏi anh nhé, mà học xong 12 em định học tiếp hay vào chiến đội".
Ngọc Ưu nói "Em định vừa học vừa chơi, dù sao thì em có thể nhảy cấp, 1 trường cho dừng học 3 năm mà".
Cận Yến Thời: "..." Được, cậu quên mất em gái nhà mình là học thần.
Cận Yến Thời mỉm cười "Được rồi, anh tin em, không thì lên phòng máy ngồi với anh chúng ta giao lưu".
Ngọc Ưu nói "Vâng ạ, nhưng em tắm đã".
Cận Yến Thời gãi gãi đầu vì ngại ngùng "Ngại quá, anh quên mất".
Ngọc Ưu mỉm cười "Không sao ạ".
Sau đó em vào tìm đồ rồi chạy đi tắm.
Cận Yến Thời ra ngoài ngồi ăn vặt với mẹ mình.
Ngọc Ưu tắm xong, bác Lan gọi "Tiểu Ưu ra ăn táo nè con".
Ngọc Ưu tắm gội sấy tóc xong, kẹp một cái nơ tuỳ ý rồi ra ngoài.
Cận Yến Thời nhìn Ngọc Ưu mặc áo phông và quần đùi, lộ đôi chân trắng mềm mịn của mình, ờm...!thiếu dép.
Quên mất!!
Bác Lan cũng nhận ra liền gõ Cận Yến Thời "Sao không lấy dép cho em!".
Cận Yến Thời đi lấy dép lê cho Ngọc Ưu, Ngọc Ưu nói "Cảm ơn anh".
Bác Lan đẩy dĩa trái cây qua, bác Sơn nói "Tiểu Ưu định chơi mấy ngày vậy con? Hay ở lại 1 tuần