Tiểu Ưu Ưu năm nay 12 tuổi, đang bận ôn thi chuyển cấp lên cấp 2, thời gian ôn thi nóng dữ thần luôn, may mà có bạn học nhỏ đi chung.
Tiểu Ưu có 1 người bạn tốt là Tiểu Vấn.
Bạn ấy cùng tên lót với em nà, bạn Ngọc Vấn siêu siêu đáng sợ luôn.
Mỗi lần thấy em là cứ bám theo vậy, dọa cho Tiểu Ưu bỏ trốn.
Em và Tiểu Vấn quen nhau từ lúc còn mẫu giáo, khi mà buổi trưa, bà nội Ngọc Vấn đến có đem theo kim tiên, bà đưa rất rất nhiều đồ ăn vặt cho Tiểu Vấn, còn doạ mấy đứa trẻ khác là không nếu như dậy sẽ bị tiêm.
Em cũng sợ chỉ dám hé mắt ra, khi ánh mắt của bà bà Tiểu Vấn liếc qua, em nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng mặc niệm "Không nhìn thấy, không nhìn thấy..." tim em đập nhanh lắm, tay siết lấy chăn nhỏ của mình.
Mấy bạn học nhỏ chưa ngủ cũng giả vờ ngủ, mọi người đều sợ, cũng ước có đồ ăn như Tiểu Vấn, cơ mà không được.
Tiểu Vấn lúc 4 tuổi khá là tròn trịa, được ăn no uống đủ.
Tiểu Ưu quen biết Tiểu Vấn vì 2 người chơi với nhau, Tiểu Vấn có khi chia cho Tiểu Ưu đồ ăn vặt.
Tiểu Ưu cũng rất vui vẻ.
Đến năm tiểu học, 2 người học chung lớp, Tiểu Vấn là một cô gái năng động vô cùng, luôn cười rất vui vẻ, như mặt trời nhỏ vậy.
Tiểu Ưu thì không mấy vui vẻ, em hay thu mình lại dưới ánh sáng ấm áp của Tiểu Vấn, 6 năm tiểu học, em hay làm nhất chính là chạy.
Bởi vì mỗi lần Tiểu Ưu ra làm vệ sinh, Tiểu Vấn thấy thì sẽ đuổi theo, nhào qua ôm lấy Tiểu Ưu, dọa cho Tiểu Ưu bỏ chạy.
Mấy bạn nữ trong lớp thấy cũng rất buồn cười, chọc ghẹo cả 2.
Mỗi lần thấy Tiểu Vấn là Tiểu Ưu co chân lên chạy trốn, cơ mà thất bại.
Có 1 lần Tiểu Ưu chơi với mấy bạn, em bị té ngã lên nền sân, gương mặt nhỏ đầy ắp vết thương, máu tươi chảy xuống rất nhiều.
Bạn nam ấy run lên vì sợ hãi.
Tiểu Vấn thấy thì chạy nhanh đi gọi giáo viên.
Vì việc này mà Tiểu Ưu phải quấn băng rất lâu, khi tháo băng may mà không sao cả, gương mặt khôi phục rất tốt.
Có lẽ vì là trẻ em nên khả năng khôi phục thật sự rất mạnh mẽ.
Nhưng em vẫn có 1 vết sẹo nho nhỏ ở chân mày.
Tiểu Vấn luôn tới chơi và thăm Tiểu Ưu, Tiểu Ưu nghe Tiểu Vấn