Ngọc Ưu quay về SL, Thiệu Nhất Hàng đi mua lại đồ điện tử cho em, bác sĩ tư nhân khám bệnh xong thì đau lòng, cô ấy nói "Tiểu Ưu, không sao đâu, cứ khóc đi".
Ngọc Ưu cúi đầu, em cười cười "Không sao ạ, em ổn mà, vết thương có lành trước khi thi đấu không ạ?".
Trang Diệc nói "Ngọc Ưu, tạm đừng đi, ở lại đi".
Ngọc Ưu cười cười "Trang Diệc, em muốn tham gia thi đấu sau đó rời khỏi giới này".
Ngọc Ưu nói vậy, Trang Diệc nói "Được, lần này chúng ta phải lấy giải quán quân, tạm thời em ở lại nhà bác sĩ nhé, chúng tôi sẽ thăm em".
Ngọc Ưu mỉm cười "Em hiểu mà, cảm ơn anh".
Ngày 11 tháng 6, Ngọc Ưu ở lại nhà của bác sĩ, Diệp mẫu biến con mất tích nên báo cảnh, Trang Diệc nói với cảnh sát khi cậu ta gọi đến, Trang Diệc nói "Thưa đồng chí, Ngọc Ưu ở chỗ chúng tôi, em ấy phải tham gia thi đấu nên không phải mất tích".
Trang Diệc nói 1 hồi xong xuôi, mệt mỏi vô cùng, anh hiểu tại sao mà tâm lý của Ngọc Ưu lại cực đoan cho dù luôn thể hiện cảm giác tích cực rồi, xem ra chứng trầm cảm nặng kia không phải là không có nguyên do, nhưng em ấy giấu sâu quá.
Gia đình đánh đập em khi biết em là đồng tính, ai sẽ bên cạnh em?
Trần Tử Yên tới thăm Ngọc Ưu, chị ôm em, dịu dàng ôm em rồi xin lỗi, cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Ngọc Ưu rất dũng cảm, cha mẹ cô ấy biết thì cũng không nói gì còn ủng hộ, còn cha mẹ của Ngọc Ưu lại ngược lại, con người chất phát, đơn thuần ấy không chịu đổi mới.
Ngày 17, vết thương trên người em mờ đi, Ngọc Ưu mang quần áo dài bình thường, mặc áo khoác lên máy bay, em mỉm cười với truyền thông.
Thiệu Nhất Hàng cầm tay em "Đi thôi Tiểu Ưu".
Diệp mẫu và Diệp phụ nhìn con gái qua màn hình, ông bà muốn ném bể màn hình TV nhưng rất đắt tiền.
Ngọc Ưu bị bạo hành, người trong đội chỉ có Trang Diệc và Thiệu Nhất Hàng, ngoài đội có bác sĩ và Trần Tử Yên cùng cha mẹ em.
Ngày 19 bắt đầu thi đấu, Ngọc Ưu không dùng điện thoại, em biết sẽ có biến cố.
Ngọc Ưu lên sàn thi đấu, em khẽ cười nhẹ.
Đeo vào tai nghe, tay sờ nhẹ tóc mái của mình.
Fan mama biết con gái là đồng tính, người thoát fan, người ủng hộ, anti fan bị fan mama dìm cho không còn gì cả.
Tin tức lan ra là do Diệp mẫu đăng tin lên, Trang Diệc nhìn, gia đình có thể là nơi không có tính người nhỉ? Cha mẹ ép con cái theo con đường cũ.
Con gái cũng có thể quỳ gối, con trai cũng có thể nhận hoa, đúng không?
Ngọc Ưu lên sàn thi, vết thương trên người giờ vẫn còn, em mang áo khoác để che đi vết thương tím bầm trên cánh tay mình, em mang tất da, người xem thấy gợi cảm, lại thấy đáng yêu, chứ không nghĩ là vì vết thương trên người.
Trang Diệc đau đầu, ngày đó đi viện xong, xương sườn bị rạn, tay chân bị đánh may mà không có nghiêm trọng lắm.
Nhưng cũng bầm tím một mảng lớn.
Bây giờ em vẫn cười, Trang Diệc đau lòng vô cùng, họ làm cha mẹ đúng cách sao?
Ngọc Ưu nói "Diệc ca, em đánh Điêu Thuyền nhé?".
Trang Diệc nói "Được, tự do phát hiện, đánh Mid C".
"Được Diệc ca" Phồn Tinh cười nói, đánh mid C thì sẽ nhẹ nhàng rồi nhỉ.
Đánh 2 trận toàn thắng, trận thứ 3, Ngọc Ưu ở lại không lên sàn, em dựa người vào ghế, tay thu trong tay áo khoác.
Nhìn Tân Phát lên thay mình.
Thiệu Nhất Hàng bị áp chế, miễn cưỡng thắng được 3 -0.
Lúc ra về, Ngọc Ưu không tiếp phỏng vấn, Trang Diệc và Thiệu Nhất Hàng ra nói chuyện.
MVP cả 2 ván là Ngọc Ưu không ra thì họ cũng không làm được gì.
Ngày 22 sinh nhật Ngọc Ưu, em mở live lên, nhìn các bình luận chúc mừng sinh nhật hay ủng hộ bản thân, em mỉm cười "Cảm ơn mọi người nhé, ngày mai tui sẽ cố gắng thi đấu nha".
Vòng thứ 2, 1 đội Hàn quốc.
Đang đánh thì bên kia tạm dừng vì thiết bị trục trặc