Sắc trời tối dần,Tề Ninh đứng dậy, bắp đùi tê rần nói cho hắn biết đây không phải là mộng, mà là sự thật.
Hắn từ hai mươi bảy tuổi trở về lúc mười bảy tuổi.
_”Mạc danh kì diệu.” Hắn ôm đầu, gục lên bàn,lớp học không một bóng người, tiếng cười vẫn mãi âm vang không dứt.
_”Tề Ninh, ngươi còn chưa đi sao?” Phía trước đột nhiên vọng lại tiếng người khiến Lâm hốt hoảng ngẩng đầu lên,sau khi thấy rõ là Thái Linh cùng lớp mới nở nụ cười “Ta đi ngay.”
Trong tay Thái Linh ôm một chồng sách, cười nói “Sao vậy? Biết đây là lần cuối cùng được đứng trong lớp nên luyến tiếc? Đừng lo, dù sao ngươi cũng đăng kí học trong thành phố, về sau còn có thời gian về thăm lại trường xưa a.”
Tề Ninh ậm ừ hai câu,Thái Linh đột nhiên phát hiện nước mắt trên mặt hắn, kinh ngạc nói “Ngươi đừng làm quá lên như thế,chỉ là rời trường học thôi mà.”
Tề Ninh xấu hổ che mặt, bộ dạng như vậy lại bị người khác bắt gặp, đành phải lảng sang chuyện khác “Đã trễ thế này ngươi còn chưa đi sao?”
Thái Linh giơ giơ chồng sách trên tay,oán giận nói “Thầy Chu kêu ta ôm chồng sách này đem trả cho thư viện,hôm nay đã là ngày mười, nếu không mau trả sẽ hết hạn mất.”
_”Ngày mười ? Mười tháng sáu?” Tề Ninh vội vàng bắt lấy tay nàng,khẩn trương đến mức ngay cả giọng nói cũng phát run.
Thái Linh không biết làm sao chỉ có thể thành thật gật đầu,còn chưa kịp hỏi rõ, thân ảnh của Tề Ninh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hoàng hôn, vườn trường yên tĩnh đến dọa người,chỉ còn lại những ánh đèn lập lòe trong lớp học,Tề Ninh liều mạng chạy ra cổng,trong đầu tất cả đều tràn ngập hình ảnh Tề Hạ nằm trong vũng máu, màu máu nhiễm đỏ cả chiếc váy trắng của nàng, phảng phất như một đóa hoa hồng bị tàn nhẫn xé nát, không còn những chiếc gai sắc nhọn kiêu hãnh.
Nàng nắm lấy tay hắn,mấp máy đôi môi đẫm máu “Anh hai, mau chạy đi,bọn họ đang tìm anh,đừng báo thù, anh hai, đừng báo thù.”
Tề Ninh siết chặt nắm tay,bước chân càng khẩn trương hơn.
Trước cửa trường học là đường nhựa rộng lớn, bình thường trừ những chiếc xe tư nhân trong những biệt thự gần đó thì không có xe chạy qua nơi này, Tề Ninh đứng trên vỉa hè nhìn mặt đường thê lương,chỉ do dự vài giây liền cắm đầu chạy về phía trước,gió bên tai ào ào thét gào,trong không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng tim hắn thình thịch nhảy lên, lo lắng cùng tuyệt vọng đan xen lẫn nhan thành một lưới vô hình, bủa vây hắn bên trong, không có lối thoát.
Ngày này vào mười năm trước,cũng dưới một bầu trời, cùng một con đường, cùng một người, chỉ hy vọng kết cục đừng giống như lúc trước,hắn không có cuộc đời thứ ba để trọng sinh Tề Hạ cũng không có lần thứ hai thanh xuân để đem ra đánh cược.
Đánh cược với vận mệnh không phải là con bạc thì kẻ không muốn sống,hắn không muốn trở thành một trong số đó.
Con đường dài đằng đẵng không có điểm dừng,một tầng lại một tầng tuyệt vọng bao trùm lên Tề Ninh,ép hắn đến mức không thể thở nổi.
Tiểu Hạ, chờ anh.
Tiếng còi xe thanh thúy vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Tề Ninh vừa quay đầu lại liền bắt gặp một gương mặt tràn đầy ý cười,người nọ một tay chống lên kính xe, một tay nắm tay lái,tóc đen dưới ngọn đèn phản chiếu hào quang,một người trẻ tuổi thật anh tuấn “Ta biết ngươi,ngươi là học sinh giỏi nhất Anh Lan.”
Tề Ninh nhìn hắn cùng chiếc xe, “Chủ tịch Tiêu, phiền ngươi đưa ta đến quán rượu Lam Tình,ta sẽ trả gấp đôi tiền xe,cám ơn.” Hắn vừa nói vừa mở cửa xe định ngồi vào ghế sau,lúc này mới phát hiện trừ bỏ Tiêu Ngôn chủ tịch trường trung học Anh Lan ra còn có một người nữa.
Tề Ninh sững sờ tại chỗ,cánh tay mở cửa xe cũng phát run,không biết là nên lên xe hay đóng cửa chạy ra ngoài tìm xe khác.
Người phía sau thấy hắn chậm chạp chưa lên xe,nhẹ nhàng quay đầu nói “Lên xe đi.” Thanh âm thật êm tai, trầm thấp từ tính gần như hoàn mỹ,buổi tối tháng sáu mùa hạ,Tề Ninh cảm thấy không khí nóng bức xung quanh tựa hồ bị hút đi,chỉ còn lại cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy.
_”Đúng vậy, mau lên đi.” Tiêu Ngôn nhìn hắn,trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
Tề Ninh khẽ cắn môi,miễn cưỡng ngồi vào xe,Tiêu Ngôn kêu hắn cài dây an toàn,tuy rằng cảm thấy không cần thiết nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo,vì thế, ngay khi xe phóng như bay về phía trước, Tề Ninh thấp thỏm lo âu rụt lui trong góc,tâm tư hoàn toàn đặt hết lên người Tề Hạ.
Đèn đỏ sáng, xe đột ngột dừng lại,Tề Ninh chậm rãi lấy lại bình tĩnh, người bên cạnh từ lúc mình lên xe tới giờ chỉ nói một câu,nhưng cảm giác tồn tại lại quá mức cường liệt,Tề Ninh trộm liếc nhìn,chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ.
Ba mươi giây sau, đèn xanh sáng lên,Tề Ninh càng lúc càng khẩn trương hơn, không khỏi siết chặt quyền đầu,rốt cuộc mở miệng “Chủ tịch Tiêu,có thể cho ta mượn điện thoại được không?”
Còn chưa đợi Tiêu Ngôn trả lời,trước mặt đột nhiên