Âu Dương Duệ im lặng không nói,chỉ nhìn mặt nghiêng của thiếu niên đang mỉm cười,thật lâu sau mới đứng dậy mở miệng “Trễ rồi, chúng ta về thôi.”
Từ bãi cát trở về khách sạn, hai người đều trầm mặc. Cảm giác mọi người trên đường đều đang nhìn bọn họ,Tề Ninh nhéo nhéo lòng bàn tay, có chút bối rối không biết ra sao. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu sẽ lẳng lặng đi bên cạnh một người khác, không có tuyệt vọng, không có bất đắc dĩ,không có thống khổ, chỉ tràn đầy loại tình cảm không biết tên cùng vô hạn khát khao đối với tương lai.
Nếu Âu Dương Duệ chính là người mà vận mệnh ban cho cậu, vậy, cậu hoàn toàn biết ơn vận mệnh đã an bài.
Thời điểm chia tay, Tề Ninh không dám nhìn mặt Âu Dương Duệ,quét thẻ xong trực tiếp vào phòng,ngay cả bản thân Tề Ninh cũng không biết vì cái gì mình lại vô dụng như vậy. Một khi Âu Dương Duệ đứng trước mặt, cậu lập tức trở thành một đứa bé không hiểu chuyện, mỗi một ánh mắt cử chỉ của đối phương đều có thể chi phối chính mình.
Sự thật làm cho người ta không khỏi uể oải.
Bởi vì cơn mưa bất chợt,kế hoạch cắm trại bên bờ cát bị hủy bỏ, Tề Hạ thương tâm thật lâu,lại nhìn cơn mưa phi thường ngoan cố bên ngoài, đành nhận mệnh. Tề Ninh sủng nịnh ôm cô vào ngực,an ủi nói “Đêm mai hẳn sẽ không mưa.”
Tề Hạ nhu thuận gật đầu, chôn vào lòng anh trai ngủ say.
Trong căn phòng tổng thống im lặng,ngọn đèn nhu hòa,bố trí trang nhã cùng cửa sổ sát đất xa xỉ,toàn bộ này đó đều đánh không lại ngôi nhà mà Tề Hạ cho cậu.
Tề Ninh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô,nội tâm một mảnh thỏa mãn,vô luận thế giới có thay đổi,thế sự khó lường bao nhiêu,chỉ cần Tề Hạ bên cạnh,qua đi hết thảy đều trở thành phong cảnh.( không quan trọng)
Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh của Âu Dương Duệ,gương mặt người nọ vĩnh viễn đều mang theo nụ cười ôn hòa,đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
Tề Ninh khẽ nhắm mắt ngã lên sôpha,trong lòng ngũ vị tạp trần.
Người kia quá khó nắm bắt,tuy rằng luôn nở nụ cười, lại mạc danh kì diệu khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách, mơ hồ nhưng sừng sững, không thể bỏ qua.
Thân là thị trưởng, hai mươi lăm tuổi đã ngồi lên vị trí kia đương nhiên không phải là bao cỏ.
Ít nhất, trong mắt Tề Ninh,muốn bằng tuổi này liền ngồi lên vị trí kia thì không có khả năng là người thường. Âu Dương Duệ xuất thân từ một gia tộc khổng lồ,không cần nòi,chỉ nhìn ngôn hành cử chỉ của anh đã đoán được. Huống chi, cái gọi là khí chất không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng, như vậy, để leo lên địa vị như ngày hôm nay không biết đã dẫm đạp lên vai của biết bao nhiêu người, hay, thân phận bối cạnh rốt cuộc phải cường đại như thế nào mới có thể đạt được?
Lần đầu tiên, Tề Ninh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể lý giải người đàn ông tên Âu Dương Duệ này.
Cậu chỉ biết tên đối phương, không hơn.
Người đàn ông trầm mặc trong bóng tối vào lần đầu tiên gặp gỡ,khẳng khái cho cậu mượn điện thoại tư nhân, mỉm cười muốn cậu dẫn đi tham quan trường học cũ,này đó tất cả cuối cùng đều hợp lại thành một cái tên – Âu Dương Duệ.
Cửa đột nhiên chuyển động,phát ra tiếng vang yếu ớt. Tề Ninh cảnh giác mở mắt nhìn ra cửa, bắt gặp Tạ Đông mới nhẹ nhàng thở ra.
_”Còn chưa ngủ sao?” Tạ Đông nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng hỏi
Tề Ninh không trả lời, cúi đầu nhìn Tề Hạ đang ngủ say trong lòng mình,mềm nhẹ ôm cô vào gian phòng trong góc. Dàn xếp Tề Hạ xong,Tề Ninh mới trở ra,Tạ Đông đang ngồi trên sôpha xem TV, thấy Tề Ninh lập tức hỏi “A Ninh, hôm nay cậu cùng Âu Dương Duệ cả ngày sao?”
Tề Ninh nhìn y một cái “Bạch Vũ nói anh gặp bạn, ai vậy?”
Cậu vô tâm hỏi đến vấn đề riêng tư của Tạ Đông,chỉ định lảng sang chuyện khác mà thôi. Nào biết Tạ Đông vừa nghe cậu hỏi,hai má lập tức ửng đỏ. Tề Ninh bất đắc dĩ âm thầm thở dài, những kẻ đang yêu quả nhiên đều là ngu ngốc,xem bộ dạng của Tạ Đông,kẻ không biết còn tưởng rằng đầu y bị lư ( lừa) đá.
_”Chính là…hắn.” Thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi của Tạ Đông khiến Tề Ninh không khỏi hoảng sợ,lần đầu tiên cậu nhìn đến Tạ Đông ôn nhu như vậy, làm cho người ta nhịn không được…mao cốt tủng nhiên.
_”Ngày mai hẹn hắn qua đây ăn cơm đi.” Tề Ninh bình tĩnh nói,Tạ Đông lập tức gật đầu như đảo tỏi “Được chứ, được chứ.” Phảng