Lúc này đây, trong lòng Tề Ninh cũng không giống như vẻ ngoài của mình, tuy nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang cuồn cuộn sóng gầm. Cậu biết xe là do Âu Dương Duệ gọi tới,chính là bản thân không dự đoán được sẽ cao cấp như vậy. Tuy nói Tề Ninh không nghiên cứu gì về xe, xa hoa nhất cũng chỉ có Lexus. Nhưng nhìn chiếc xe trước mắt vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ quả thật khiến cậu không thể tiêu hóa.
Tài xế lái xe phảng phất như đang tiến hành đấu tranh tâm lý hai anh em họ Tề, ai thỏa hiệp trước sẽ thua.
Rốt cuộc,tài xế không đủ kiên nhẫn,mở cửa xuống xe.
Tề Hạ gặp người chui ra không khỏi giật mình “Anh Phương Giản, sao lại là anh?”
Nghe thấy giọng của em gái, Tề Ninh lập tức nhíu mày.
Người đàn ông được gọi là Phương Giản đại khái khoảng 25, 26 tuổi ; mặc một bộ âu phục tối màu,sợi tóc đen bay bay trong gió. Gương mặt không quá xuất chúng, lại khiến cho đôi mắt hoa đào trở nên phá lệ sinh động,hắn vòng qua đầu xe đi tới,nhìn Tề Hạ cười nói “Tiểu Hạ, chỗ này chơi vui không? Sao lại về sớm như vậy?” Ánh mắt lại dừng trên người Tề Ninh,bên trong mang theo tìm tòi nghiên cứu khiến người ta không nắm được thâm ý.
Tề Ninh khẽ nhích người,che trước mặt em gái,lễ phép trả lời “Xin chào, cám ơn anh đã giành thời gian đến đón. Bất quá hình như tôi bỏ quên đồ trong phòng,cho nên tạm thời không đi nữa. Cũng nhờ anh chuyển cáo với thị trưởng Âu Dương, ý tốt của ngài ấy, Tề Ninh xin nhận.”
Tề Hạ không rõ vì cái gì anh hai lại muốn cự tuyệt,đang định mở miệng đã bị Phương Giản giành trước,thanh âm đối phương dẫn theo ý cười, nghe không rõ cảm xúc “Cậu Tề à, chưa thấy ai cự tuyệt người khác mà không nể mặt như vậy a.”
Tề Ninh sửng sốt, không ngờ tới đối phương sẽ nói vậy,nhưng vẫn khách khí đáp “Chuyện hôm nay thật sự ngượng ngùng,phiền toái anh chạy không một chuyến.” Cậu không rõ tại sao bản thân lại kiên trì như thế,chỉ là vừa nghĩ tới báo chí đưa tin về người nào đó,liền không khỏi buồn bực.
Khi ấy, Âu Dương Duệ được phát hiện gục chết trong thư phòng,mà kẻ đầu tiên phát hiện Âu Dương Duệ chết lại là người đàn ông có đôi mắt hoa đào đang đứng trước mặt.
Vô luận sự tồn tại của người đàn ông này có ý nghĩ thế nào với Âu Dương Duệ, đều là kẻ mà Tề Ninh cậu nên cố gắng lảng tránh.
Nếu hắn có thể tự do ra vào nhà Âu Dương Duệ,kia thuyết minh quan hệ hai người sâu,mà sâu đến trình độ nào thì Tề Ninh cũng không hiểu hết,cậu nên phân Phương Giản vào loại nào đây?
Phương Giản gặp thiếu niên trước mặt bày ra một bộ cự nhân ngàn dặm,không giận còn cười,hai tay tùy ý cắm vào túi quần, u u nói “Ai nha, tôi cứ tưởng Âu Dương Duệ coi trong ai,bất quả chỉ là một đứa bé không chịu nổi ép buộc thôi,ngay cả xe người lạ cũng không dám lên,quả nhiên vẫn còn quá nhỏ.” Nói xong liền chuẩn bị rời đi,nào biết vừa dứt lời,cửa xe sau đã bị người mở ra,Tề Ninh đứng cạnh cửa, nhìn hắn nhợt nhạt cười “Có thể khiến luật sư Phương khét tiếng đây làm tài xế lái xe,Tề Ninh tôi thật sự tam sinh hữu hạnh.”
Phương Giản nhìn cái cười mỉm hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi bên môi thiếu niên,hơi hơi ngây người một chút, mới giật mình lên xe.
Từ kính hậu nhìn thiếu niên ngồi phía sau,phát hiện tầm mắt đối phương cũng đang thẳng tắp đánh tới,ánh mặt hai người gặp nhau giữa không khung,sau đó không dấu vết dời đi.
Tề Hạ ngồi trên chiếc ghế mềm mại lo lắng nhìn anh hai, vốn gặp được Phương Giản cô vô cùng cao hứng,nào biết anh trai sẽ phảng ứng như vậy, thật bất ngờ a.
Đã nghĩ hôm nay khẳng định không thể ngồi xe anh Phương Giản, nào biết anh trai đột nhiên bảo cô lên xe,hiện tại rốt cuộc là tình huống gì a.
Tề Ninh thu hồi tầm mắt,phát hiện vẻ mặt bất an của Tề Hạ,vội vàng mỉm cười nhẹ giọng nói “Tiểu Hạ, buổi tối muốn ăn gì?”
_”A?” Tề Hạ bị Tề Ninh bất ngờ đánh gãy suy nghĩ,không kịp phản ứng,Tề Ninh nhẫn nại hỏi lại một lần,cô mới hoàn toàn hồi thần “Đồ ăn khách sạn tuy toàn cao cấp,nhưng em vẫn cảm thấy không ngon bằng em nấu,ha ha, anh hai, đêm nay chúng ta đi ăn lẩu đi! Mùa hè ăn lẩu thích nhất!”
Tề Ninh sờ sờ tóc cô,sủng nịnh gật đầu
Cầm tay lái, Phương Giản nghiêm túc đảm nhận vai tài xế vô hình,hoàn toàn bỏ qua lời nói của hai anh em.
Làm khó một vị luật sư nổi tiếng như hắn, chỉ cần hầu tòa một ngày có thể thu vào vài vạn,thế nhưng cũng có ngày làm tài xế lái xe cho người ta.
Chiếc xe rốt cuộc dừng trước cửa tứ hợp viện quen thuộc,Tề Ninh dỡ hành lý xuống. Tề Hạ chui đầu qua cửa sổ ghế phụ lái, nói với Phương Giản: “Anh Phương Giản, có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Tề Ninh tưởng giữ chặt Tề Hạ,nào ngờ Phương Giản đã chân hơn: “Được a, anh cũng muốn tham quan nhà Tề Hạ một chút.”
Vì thế, Tề Ninh đành bất đắc dĩ nghênh đón một vị khách không quá được hoan nghênh.
Thời điểm Phương Giản đi vào viện,ngửa đầu nhìn nhìn tán cây đại thụ giữa sân, giờ phút này bầu trời trong vắt,ánh hoàng hôn từ ngọn núi bên kia chiếu qua,len vào tầng tầng lớp lớp kẽ lá,ấn ra những đốm sáng loang lỗ trên thềm đá dưới chân. Khi Tề Ninh định mời khách vào nhà,liền bắt gặp người đàn ông đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc hoài niệm chợt hiện trên mặt.
Trong lòng Tề Ninh bỗng căng thẳng,chính là Phương Giản đã hồi phục như thường,cười hì hì nói “Nơi này rất đẹp.”
_”Là nhờ bạn hỗ trợ mua tới,quả thực rất xinh đẹp. Tiểu Hạ cũng thật thích.” Tề Ninh đứng trước cửa,thản nhiên cười.
Phương Giản dời tầm mắt,nhìn về phía Tề Ninh, khóe môi tựa tiếu phi tiếu “Cậu không thích sao?”
Tề Ninh sửng sốt, lập tức trả lời: “Thích chứ.”
Nghe vậy, Phương Giản giống như vừa lòng,lại nhìn xung quanh sau đó mới vào nhà. Trên bàn đã bày trà cùng điểm tâm mà Tề Hạ tự làm, Phương Giản rất tự nhiên ngồi xuống sôpha,ánh mắt đảo quanh bốn phía một vòng. Tề Ninh nhìn y vươn ngón tay chọt chọt chiếc mũi heo ở đầu kia sôpha, không khỏi buồn cười.
Lúc trước, thường thấy Phương Giản trên báo đặc biệt nghiêm túc,lời nói trước tòa cũng rõ ràng dứt khoát,nào ngờ người này vẫn có một mặt bướng bỉnh như vậy.
Điểm này khiến Tề Ninh nhớ tới Tạ Đông,bên ngoài chững chạc như ông cụ,trước mặt người quen lại một bộ vô pháp vô thiên.
_”A Duệ hẳn đã đến chỗ này?” Thanh âm đột ngột của Phương Giản kéo Tề Ninh trở về hiện thực,tuy rằng không rõ lắm vì cái gì Phương Giản lại hỏi vấn đề này,bất quá Tề Ninh rất nhanh trả lời “Thị trưởng Âu Dương có tới một lần.”
Phương Giản ừ một tiếng, bắt đầu ăn điểm tâm.
Tề Ninh ngồi đối diện hắn,cũng không nói gì,trong phòng khách nhất thời lâm vào tiếng nhấm nuốt điểm tâm.
Tề Hạ từ toilet đi ra,liền thấy hình ảnh quỷ dị như thế, anh trai cô ngồi đối diện khách, mắt dời đi nơi khác,mà khách thì sao,chỉ lo ăn điểm tâm của mình, hoàn toàn không cảm thấy khách và chủ không trò chuyện với nhau là cỡ nào không được tự nhiên.
_”Anh Phương Giản, điểm tâm em làm ngon không?” Tề Hạ đi qua ngồi cạnh Tề Ninh,hai mắt cười thành trăng khuyết.
Phương Giản liếm liếm đầu ngón tay còn dính mảnh vụn điểm tâm, nghiêm túc gật đầu “Ngon cực,Tiểu Hạ, anh nghe nói tài nấu ăn của em học từ Bạch Vũ,không sai a, thầy nào trò nấy.”
Tề Ninh có chút kinh ngạc,Phương Giản nhận thức Bạch Vũ không kì quái, thế nhưng còn quen biết cả Tạ Đông,cái này không khỏi khó hiểu.
Thân là đại