Tề Hạ được chôn trên một ngọn đồi hoang ở ngoại thành, khắp nơi trồng đầy những bông hoa nhỏ không tên, loài hoa này có màu hồng nhạt, giống như gương mặt ửng hồng đáng yêu của cô bé, Tề Ninh đứng trước ngôi mộ mới xây, im lặng nhìn dòng chữ trên bia mộ, gió từ bốn phía thổi tung mái tóc đen, phủ lên đôi mắt cậu.
Tạ Đông yên lặng đứng cạnh cậu.
Thật lâu sau, Tạ Đông mới cắn răng nói: “Báo cảnh sát chắc chắn không có tác dụng, nên tôi đã cho người bắt Lý Phong lại, muốn chém muốn giết chỉ chờ cậu lên tiếng.”
Ánh mắt của Tề Ninh rời khỏi bia mộ, dừng lại trên gương mặt phẫn nộ của Tạ Đông, khẽ nói: “Thả hắn.”
“Cái gì? A Ninh, cậu bị choáng hả? Hắn……”
“Tôi nói thả hắn!” Tề Ninh bình tĩnh lặp lại, cắt ngang lời của Tạ Đông.
Tạ Đông nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người tiếp tục đứng lặng trước mộ Tề Hạ, cho đến khi mặt trời ngã về phía tây, mặt trăng mọc lên mới đi, Tạ Đông lái xe chở Tề Ninh về nhà, tính ở lại với cậu ta, nào ngờ Tề Ninh lại bắt cậu về nhà, hơn nữa, còn vô cùng kiên quyết, Tạ Đông bất đắc dĩ phải nghe lời đi xuống lầu, nhưng thật ra, cậu không đi, mà chui vào trong xe, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có biến là sẽ đi lên.
Gió đêm hè thổi liu riu, Tạ Đông ngồi trong xe mà mắt cứ díp lại, sau lần thứ n đập đầu vào vô lăng, rốt cuộc cậu cũng ngủ say.
Góc cửa âm u có một bóng người chậm rãi đi ra.
Bóng người này nhìn thoáng qua xe của Tạ Đông, sau đó dứt khoát xoay người đi về hướng ngược lại.
Hiện tại trên đường có rất ít xe, Tề Ninh cầm theo một cái bao màu đen, bình tĩnh đi về phía trước, vẻ mặt của cậu kiên định mà âm trầm, khiến ánh trăng chiếu lên gương mặt của cậu càng đặc biệt khủng bố, cậu đi không nhanh không chậm, như thể trong thế giới của cậu, tất cả mọi thứ đều đã không còn quan trọng, cậu cứ đi từng bước về phía trước, mỗi một bước đều rất nhẹ, nhưng vững vàng.
Gió lạnh thổi đến từ phía sau, làm rối tung mái tóc của cậu, nhưng cậu chẳng hề hay biết.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một toà nhà cao cấp, đèn đường ở đây chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi chừng mười mét trên mặt đường, còn phía lùm cây thì được phủ khuất trong bóng tối, Tề Ninh đứng im lặng trong góc tối, bóng đêm làm cho hai mắt của cậu càng sáng ngời, như tia nắng mặt trời loá mắt trước bình minh.
Nửa giờ sau, một chiếc xe màu đen dừng lại ở ven đường, có vài người đỡ Lý Phong xuống xe, Lý Phong rất say, nhưng được gió thổi qua nên hình như đã tỉnh táo hơn một chút, hắn vùng khỏi tay đám đàn em, “Tụi mày cút hết đi!”
“Anh Phong, anh say rồi, để tụi em đưa anh về nhà.” Một đàn em lo lắng nói.
Lý Phong chẳng hề cảm động, gương mặt đỏ bừng của hắn nhếch lên một nụ cười tự giễu, “Say? Tao mà say? Tao rất vui! Con nhỏ Tề Hạ kia……” Tiếp đó lại im lặng, mấy tên đàn em biết trong lòng hắn đang rất buồn nên cũng không nói nữa, trong không gian chỉ còn nghe thấy tiếng Lý Phong cúi đầu cười và tiếng tim đập dồn dập của Tề Ninh.
“Về hết đi, tao không sao đâu.” Cuối cùng, Lý Phong phất tay nói.
Vài kẻ thấy hắn dường như đã tỉnh rượu, cũng không ép hắn nữa, tự động lái xe đi.
Lý Phong đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, sau đó, đột nhiên trước mắt tối đen, người hắn bị một vật gì đó trùm lên, hắn muốn giãy dụa, nhưng bởi vì đang say nên cả người chẳng còn mấy sức lực, “Mày là ai? Buông ra!”
Tề Ninh cột chặt miệng bao, mỉm cười âm trầm.
Cái bao người quẫy đạp quá dữ dội, cậu phải dùng sức đá mấy cái thì cái bao mới chịu lặng đi một ít, có vẻ như Lý Phong đã bị đá đau, “Mày có biết tao là ai không? Dám gây thù với tao, coi chừng tao tìm người đến xử lý mày bây giờ!” Giọng điệu tuy rằng rất hung hăng, nhưng âm lượng thì đã yếu đi chút đỉnh.
Tề Ninh nhìn thoáng qua cái bao, tay phải run rẩy thò vào trong túi quần, lưỡi dao gọt hoa quả sắc bén tản ra tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn, vầng sáng rọi lên gương mặt vui vẻ của thiếu niên, nhìn vô cùng thê lương và tuyệt vọng.
Cậu dùng sức nắm chặt con dao trong tay, sau đó đâm mạnh xuống.
Chỉ nghe Lý Phong hét lớn một tiếng, “Cứu…… Cứu mạng.”
Tề Ninh nắm chặt con dao, đâm mạnh từng nhát từng nhát xuống, máu tươi đỏ thẫm dính trên tay, trên mặt, trên người của cậu, khắp nơi, nhưng cậu không dừng lại được, trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt tái nhợt khi chết của Tề Hạ, dấu vết đáng sợ trên người do bị ngược đãi, cùng với bộ quần áo sũng máu của cô.
Cậu không thể ngừng, ngừng thì sẽ nhớ ra Tề Hạ đã chết, thì sẽ nhớ ra từ nay về sau, trên đời này không còn ai sống nương tựa với cậu.
Tiếng Lý Phong xin tha càng ngày càng nhỏ, Tề Ninh thấy máu chảy khắp nơi, thậm chí ngay cả chỗ cậu đứng cũng có, cậu không hề hoảng sợ như trong tưởng tượng, mà bình tĩnh buông lỏng tay, bỏ lại con dao hoa quả đã bị máu nhuộm thành màu đỏ cắm trong cơ thể Lý Phong, cậu lùi về phía sau hai bước, cười nhạt một tiếng, rồi xoay người trở về.
Cậu đã trả thù cho Tiểu Hạ.
Nhưng trong tim vẫn vô cùng đau đớn, như bị đâm thủng một lỗ lớn, máu tươi cứ trào ra trào ra, chảy thành sông, cuối cùng biến thành biển lớn.
Cậu thấy bản thân dần dần chìm xuống dưới mặt biển đỏ tươi như máu đó.
Đèn xanh tắt, đèn đỏ bật.
Cậu đi ngơ ngẩn, chậm rãi đi ra giữa đường,