Nghe thấy thanh âm chào hỏi khẩn trương của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt có chút muốn cười, nhưng cảm thấy hắn sẽ càng khẩn trương hơn, cho nên cố găng nhịn xuống.
Em gái nhỏ học sinh trung học ở ghế sau cuối cùng ổn định cân bằng, tò mò từ sau lưng Hoắc Nhiên lóc đầu ra nhìn cậu, lập tức liền mở to hai mắt ra nhìn.
"A a a là lý tưởng ——"
Ngay lúc cô bé vừa mở miệng, Hoắc Nhiên quyết đoán bóp thắng, duỗi chân ra, dừng xe ổn định vững chắc, sau đó quay đầu bưng kín miệng em gái mình.
"Quo quo quo!"
Hoắc Nhiên cố gắng che đậy hành vi đột ngột của mình bằn một cái cớ vụng về: "Nó còn chưa tỉnh ngủ, chắc là đang nói bậy bạ, không cần nghe đâu."
Cô em gái bị bịt miệng phẫn nộ trừng mắt anh trai, ánh trai đáp lại một một ánh mắt đầu ẩn ý, trong chớp nhoáng, hai người dựa vào sự ăn ý giữa hai anh em, hình như đạt thành ước định gì đó.
Lần này Đào Tri Việt không nhịn được, thật sự nở nụ cười.
Hoắc Nhiên chậm rãi buông tay ra, dường như đang nhìn kỹ biểu tình sắp lộ ra của cô em gái học sinh trung học này.
Biểu tình thần bí của cô em gái thay đổi một chút, trong ánh mắt cảnh giác của Hoắc Nhiên, cuối cùng hóa thành một nụ cười rạng rỡ.
"Em chào anh, em tên là Hoắc Tư Hàm, là ủy viên văn nghệ của lớp 3 năm nhất! Em thích vẽ tranh và ca hát, còn thích xem tiểu thuyết."
Một hơi nói tới đây, cô bé còn thẹn thùng mà bổ sung: "Hiện tại còn không có bạn trai nha."
Hoắc Nhiên:......
Đào Tri Việt:......!Ha ha ha ha.
Đào Tri Việt nghe cô bạn nhỏ bong bóng hồng tự giới thiệu xong, buồn cười nói: "Chào em, anh vừa mới chuyển trường đến đây, học chung lớp với anh trai em, cũng là bạn cùng bàn mơi của cậu ấy, anh tên Đào Tri Việt."
"Wow, hóa ra anh chính là học sinh chuyển trường nha! Vốn đang muốn hôm nay đi qua cao trung nhìn anh, vậy mà đã nhìn thấy anh......"
Không chờ em gái nói xong, Hoắc Nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt đột nhiên dẫm chân bàn đạp, chiếc xe đạp giống như mũi tên rời khỏi cung bắn ra.
"Tôi đã con bé tới lớp trước, nó bị muộn rồi."
Hắn vội vàng để lại một lời giải thích cho Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên cũng không dám quay đầu lại nữa.
"Em bị muộn chỗ nào chớ! Sao lại ngăn cản em nói chuyện với anh Tri Tri!"
"......! Đừng có lấy biệt danh loạn! Còn nữa, cái gì mà không có bạn trai, em cứ nói hươu nói vượn thì anh sẽ mách lẻo vơi mẹ đó."
"Ối chà, vậy anh cảm thấy ba có nên biết chuyện, là anh làm vỡ pho tượng con voi trong phòng làm việc không?"
"......"
Thanh âm ồn áo nhốn nháo của hai anh em dần dần đi xa, Đào Tri Việt chăm chú nhìn bóng dáng bọn họ, trong mắt vẫn luôn mang theo ý cười.
Thật tốt.
Đào Tri Việt chậm rãi đạp xe, lúc về tới lớp học, Hoắc Nhiên đã ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Trong tay hắn cầm sách giáo khoa, như là nghiêm túc đọc sách, nhưng lại đang trộm ngắm cậu.
Đào Tri Việt đi đến chỗ ngồi xuống, cố ý nói: "Cậu cầm xách ngược rồi."
Hoắc Nhiên sửng sốt một chút, lập tức lộn ngược sách giáo khoa lại.
Lần này mới thật sự là ngược.
"Lừa cậu thôi." Đào Tri Việt cười nói, "Cậu yên tâm, tớ chỉ coi em gái cậu như một đứa trẻ."
Anh trai nào cũng tràn ngập cảnh giác đối với người thèm muốn em gái mình, Đào Tri Việt rất hiểu cảm giác này.
Hoắc Nhiên đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức nói: "Chúng ta hiện tại vẫn là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập, không cần yêu sớm."
Hoắc Nhiên hàng năm đều nhận được những lá thư tình đến mỏi tay rất rõ ràng ánh mắt của các nữ sinh khi nhìn thấy chàng trai mình thích, chỉ là mới chiều ngày hôm qua, lớp bên cạnh đã có vài người chạy tới ngoài lớp nhìn lén Đào Tri Việt.
Mọi người luôn cảm thấy hứng thú với người không giống như mình.
Ngoại hình nhẹ nhàng thanh tú, khẩu âm phương nam dễ nghe, thành tích học tập xuất chúng.
Này quả thực là mẫu người lý tưởng mà không có cô gái nào có thể cưỡng lại được.
Cho nên Hoắc Nhiên cảm thấy, hắn có nghĩa vụ nhắc nhở bạn cùng bàn phải tập trung học tập, không cần phân tâm.
Dù sao thì hắn vẫn là một lớp trưởng rất có trách nhiệm.
......!Mặc dù hắn có một chút tò mò, Đào Tri Việt sẽ thích dạng con gái như thế nào.
Đào Tri Việt nghe vậy gật đầu: "Sẽ không."
Cậu không ngờ rằng suy nghĩ của lão đại vườn trường lại chính trực đên vậy, thật là ngoài dự kiến của cậu.
Chẳng lẽ thường ngày khi hắn ở cùng với nhóm đàn em, không phải đánh nhau ngoạn nhạc, mà là cùng nhau học tập sao?
Đào Tri Việt tưởng tượng cảnh tưởng này trong chốc lát, lập tức rất là kính nể bạn học Hoắc Nhiên.
Hơn nữa tính cách của hắn cũng rất hòa đồng, tại sao hắn lại ngồi một mình chứ?
Mang theo nghi vấn, cậu và Hoắc Nhiên không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, đôi mắt sáng ngời của đối phương phản chiếu ảnh ngược của mình rất rõ ràng, lập lòe di động.
Khoảnh khắc đó, thế giới dường như trở nên trong suốt.
Sau khi yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Đào Tri Việt có chút xấu hổ mà thu hồi tầm mắt, Hoắc Nhiên cũng thế.
Mà hình như mặt có hơi nong.
Nhất định là do sức gió của quạt trên đỉnh đầu không đủ.
Hoắc Nhiên nói gì đó với cô gái ngồi phía trước, cô gái lại chọt chọt người phía trước, tin tức một đường truyền tới, chiếc quạt được chỉnh thành mức lớn nhất.
Nhưng tình trạng mặt đỏ tim đập cũng không chuyển biến tốt đẹp.
Hoắc Nhiên đành phải nhìn ngoài cửa sổ, nói như kiểu không có việc gì: "Hôm nay thật nóng."
Đào Tri Việt nhỏ giọng phụ họa: "Thật nóng."
Nhưng mà khóa kéo của đồng phục vẫn kéo đến kín mít.
Chờ đến khi giáo viên toán ôm một chồng bài thi tiến vào, cả lớp đều nóng lên.
Hôm nay là kiểm tra theo từng giai đoạn cho lớp toán, qua mấy ngày nữa chính là kỳ thi giữa kỳ.
Gió thổi cuốn sách giáo khoa, những trang giấy bị lật tung, một mảnh thanh âm xôn xao.
Trong mỗi ngày tương tự dường như lặp lại này, thời gian quá trôi nhanh đến lạ thường.
Các bạn học trong lớp nhiệt tình chào đón học sinh chuyển trường mới tới, Đào Tri Việt cũng dần dần thích ứng với môi trường sống và học tập mới.
Tương tự, cậu cũng đã thích ứng với những bức thư tình xuất hiện trong hộc bàn theo thời gian.
Đào Tri Việt lần nào cũng do dự là nên làm sao bây giờ, sau đó lại viết thư trả lời đối với những lá thư có ký tên, cổ vũ đối phương chăm chỉ học tập, sau này lên đại học sẽ có rất nhiều sự lựa chọn hơn, nếu như có vấn đề gì thì có thể đến hỏi cậu.
Lần đầu tiên cậu viết thư trả lời là ở mặt trái của lá tư, Hoắc Nhiên ở bên cạnh hiểu sai ý đã vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, khiến cho cậu không nhịn được cười.
Bạn cùng bàn được xếp ngẫu nhiên này thật sự chơi rất vui.
Trong giờ giải lao, mỗi lần trở về từ WC, phát hiện chỗ ngồi của mình bi rất nhiều bạn học khác chiếm chỗ, khi chơi đùa nói chuyện phiếm với Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt cuối cùng cũng hiểu được sự chần chờ trong mắt chủ nhiệm lớp ngày đó.
Không phải là hắn không dễ kết thân, ngược lại là quá được hoan nghênh.
Đẹp trai như ánh mặt trời, gia cảnh rất tốt, nghe nói mỗi kỳ nghỉ đều ra ngoài du lịch, kiến thức rộng rãi, nhưng không hề kiêu ngạo, vừa nhiệt tình lại hào phóng với các bạn, cẩn thận nhạy bén.
Làm lớp trưởng không chỉ có thành tích rất tốt mà thần kinh vận động cũng rất phát triển, hơn nữa thích giúp đỡ mọi người, quả thực là hoàn mỹ.
Theo sự quan sát của Đào Tri Việt, khuyết điểm duy nhất của Hoắc Nhiên là không giỏi từ chối người khác.
Chẳng hạn như mỗi lần Hoắc Nhiên nhận được thư tình, biểu tình đều sẽ rất buồn phiền, như thể không biết từ chối như thế nào mới tốt.
Nói tóm lại, làm bạn cùng bàn với hắn có thể sẽ rất bối rối, bởi vì chỉ cần tránh đi một lát, đến lúc trở về sẽ chật kín người, vĩnh viễn bị những cuộc nói chuyện không dứt vây quanh.
Cho nên chủ nhiệm lớp đơn giản để Hoắc Nhiên ngồi một mình, vị trí trống không bên cạnh đã trở thành một điểm thu hút đông đảo khách du lịch.
Sau đó chủ nhiệm lớp đơn độc đi tìm Đào Tri Việt, quan tâm về sự thích ứng của cậu trong khoảng thời gian này, còn cố ý hỏi cậu có cần đổi chỗ ngồi hay không.
Lúc ấy Đào Tri Việt lắc đầu không chút do dự.
Xong việc, cái cớ cậu giành cho mình chính là, bởi vì Hoắc Nhiên có thể phụ đạo môn địa lý mà cậu yếu nhất.
Sau khi kết quả kỳ thi giữa kỳ được công bố, Hoắc Nhiên và Đào Tri Việt cùng nhau giành lấy thành tích nhất lớp.
Đào Tri Việt đạt điểm tối đã trong môn toán và lý, Hoắc Nhiên cũng đạt điểm tối đã của anh và địa, điểm của các môn khác đều rất cao, thế nhưng hai môn mà hai người đạt điểm tối đa lại là môn mà đối phương yếu nhất.
Ngay cả giáo viên cũng tấm tắc bảo lạ trước sự trùng hợp kỳ diệu này, nói với hai người bọn họ nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, phấn đấu đạt được điểm cao trong kỳ thi đại học.
Tiếng Anh còn tốt, nhưng địa lý là môn khiến Đào Tri Việt đau đầu nhất, cảm giác về không gian và phương hướng của cậu không tốt lắm, khi nhìn thấy các từ chỉ vị trí thì đầu cậu lại căng lên, cho nên cậu không tài nào nhớ được phương hướng của các đợt gió mùa và hải lưu trong sách địa lý.
Sau khi chuyển đến Bắc Kinh, ngoài khí hậu quá khô và thỉnh thoảng có sương mù, điều khiến Đào Tri Việt không quen nhất chính là sự xuất hiện thường xuyên của đông tây nam bắc.
Một lần nọ khi cậu hỏi