Đào Tri Việt nhìn tấm hình rất là gây sốc này, tay phải bất giác buông ra, cắn một ngụm bánh bao thì bị rớt xuống đĩa.
Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 635 ngày.
Đào Tri Việt một lần cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác rồi.
Phía dưới lại nhảy ra tin nhắn mới của Hoắc Nhiên.
[ HR: Buổi sáng tốt lành! Năm phút nữa tôi sẽ ra khỏi nhà, hôm nay đi xe đạp! ]
[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Hắn thật sự rất giống như chú gấu nhỏ không ngừng xoay vòng vòng này, vĩnh viễn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Đào Tri Việt không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, ngón tay không ngừng di chuyển trên ban phím, gõ rồi lại xóa, cuối cùng đưa ra một câu hỏi rất thực tế.
[ Đào: Sẽ không bị ba mẹ cậu thấy chứ? ]
Hoắc Nhiên trả lời rất nhanh.
[ HR: Bọn họ sẽ không tùy tiện vào phòng tôi đâu, hơn nữa đây là bức tường phía sau cánh cửa.
]
[ HR: Nhưng mà có nhìn thấy cũng không sao hết, sớm muộn gì cũng biết thôi.
]
[ HR: Bởi vì cho dù bọn họ không phát hiện thì tôi cũng sẽ chủ động nói.
]
[ HR: Từ nhỏ đến lớn tôi không bao giờ giấu được chuyện vui.
]
[ HR: Đặc biệt là chuyện vô cùng vô cùng vui vẻ! ]
Tâm tình vui sướng quả nhiên xuyên qua màn hình điện thoại mà chiếu tới.
Bản thân Đào Tri Việt cũng chưa phát hiện là mình đang cười.
Đào Đào đang ngồi đối diện uống sữa, tò mò nhìn anh trai mình đột nhiên không ăn nữa, đôi mắt xinh đẹp giống như anh trai liên tục chớp chớp, giống như phát hiện ra thế giới mới vậy.
"Anh mặt đỏ kìa!"
Bé cười cong đôi mắt, bím tóc mềm mại lủng lẳng lúc ẩn lúc hiện, mẹ Đào nghe thấy liền kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng của con trai, lập tức dùng mu bàn tay dán lên trán cậu.
"Có phải phát sốt rồi không?" Bà lẩm bẩm, "Nhiệt độ bình thường mà, có phải không thoải mái chỗ nào không?"
"Không có phát sốt, không sao đâu, muộn rồi con đi học trước đây."
Đào Tri Việt vội vàng gục đầu xuống, vội vàng đứng dậy, cắn bánh bao cuộn, tùy tay cầm lấy cặp sách bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, trong tiếng cười hì hì của em gái, cậu lại chợt nghĩ tới cái gì, chạy về hôn khuôn mặt của bé rồi mới mang giày, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mẹ Đào ngơ ngác nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Vẫn còn sớm mà, sao lại nói muộn rồi?
Chẳng lẽ đồng hồ lại bị hỏng?
Khi mẹ Đào đang do dự muốn lấy đồng hồ xuống để xem thử, Đào Đào đã nhận được nụ hôn thường ngày từ anh trai mình vừa lòng mà giơ muỗng nhỏ lên, không thèm quan tâm nữa, tiếp tục nghịch sữa trong chén.
Mà Đào Tri Việt chạy như bay xuống lầu, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Yêu đương sẽ là cái dạng gì?
Giữa hai người yêu nhau sẽ có......!Hôn môi đi.
Một nụ hôn thực sự.
Cậu nắm tay lái, gió mùa thu thổi ngược mái tóc rối tung của cậu, tiếng tim đập cũng chỉ có bản thân nghe thấy, lặng lẽ lỡ nhịp.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường rơi lá vàng xuống, Đào Tri Việt đạp xe nhanh qua những ngã tư, người đi đường cùng dòng xe cộ giống như cuốn phim nhựa, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.
Mà khung cảnh mà cậu muốn chân chính bắt lấy kia, cũng vừa lúc xuất hiện.
Tại ngã ba đườn quen thuộc, Hoắc Nhiên chở em gái ngồi ở ghế sau chạy về phía trước, phía sau của bộ đồng phục căng phồng tràn ngập gió.
Hoắc Tư Hàm ló đầu ra, kinh ngạc chào hỏi cậu: "Anh Tri Tri buổi sáng tốt lành! Thật trùng hợp nha!"
Đào Tri Việt cười đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."
Bọn họ xuất phát từ những điểm khác nhau, gặp nhau ở nơi này, sau đó quay đầu cùng hướng về một điểm đến.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, bấm chuông xe, trong mắt ngập tràn ý cười xán lạn không hề che giấu, gương mặt còn mang vẻ ngây ngô lai vô cùng soái khí.
"Buổi sáng tốt lành."
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ mong chờ vào mỗi buổi sáng có thể gặp được Đào Tri Việt.
Có lẽ ở thời điểm sớm hơn, hắn cũng đã bắt đầu mong đợi.
Chờ nét chữ thanh tuyển khô trên mặt giấy, Hoắc Nhiên khép lại cuốn sổ màu nâu sẫm lại, sau đó bỏ cuốn sổ vào ngăn kéo của bàn.
Đêm tối thâm trầm, đóng lại nắp bút, tắt đèn trong phòng, Hoắc Nhiên rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Trong một căn phòng khác dưới bầu trời đêm như vậy, Đào Tri Việt thu dọn cặp sách, đặt nó ngay ngắn trên ghế, sau đó cũng chui vào chăn bông mềm mại, chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.
Sáng mai Hoắc Nhiên sẽ mang bữa sáng gì cho cậu đây?
Những ngôi sao lấp lánh đi vào giấc mơ.
Vạn vật lặng im như thơ.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 621 ngày 】
Hai tuần sau, mẹ Hoắc cuối cùng cũng có thể xác định là đứa con trai mình không lưu luyến chiếc giường nữa, mỗi ngày khi đồng hồ báo thức reo lên thì rời giường ngay, sự nhiệt tình đối với việc đi học giống như lúc đi chơi xuân lúc còn nhỏ.
Bà và Hoắc Chấn Đông thảo luận nửa ngày, cuối cùng thông qua ảnh đại diện app chat đáng yêu dị thường của con trai, cùng với bữa sáng thỉnh thoảng đóng gói phần hai người mang đi, có khả năng là yêu sớm.
Đối với học sinh cao trung mà nói, đây chính là một chuyện đại sự liên quan đến tương lai.
Thế nhưng chưa kịp để cho bọn họ nên suy xét mở miệng như thế nào, Hoắc Nhiên đã chủ động mời cả nhà đến thăm bảng đếm ngược tình yêu cực lớn trên tường trong phòng.
Hoắc Chấn Đông, mẹ Hoắc, Hoắc Tư Hàm lần lượt khiếp sợ mở to hai mắt, giống như một dãy búp bê được huấn luyện kỹ càng.
Hoắc Nhiên rất là bất mãn: "Sao bây giờ mọi người mới phát hiện, con kìm nén lâu lắm rồi."
Mẹ Hoắc mang cảm giác hổ thẹn sâu sắc: "Mẹ nghĩ rằng đó là một loại hoạt động gì đó ở trường, mẹ hẳn là nên hỏi con sớm một chút."
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, Hoắc Nhiên không thể hiểu sao giờ mình lại nắm quyền chủ động.
Hoắc Chấn Đông nhấc tờ giấy màu lên, nhìn thấy phía dưới là kỳ thi đại học, nhịn không được hỏi: "Đây là có ý chờ đến lúc kết thúc kỳ thi đại học rồi nói chuyện yêu đương sao?"
Hoắc Nhiên gật đầu: "Con có tự chủ, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập, hơn nữa nhờ cái này, con sẽ càng cố gắng hơn trong việc học."
Lời này là sự thật.
Mặc dù trong việc xếp hạng thành tích, Hoắc Nhiên không có nhiều không gian để tiến bô hơn nữa, thế nhưng trong bài kiểm tra hàng tháng vừa kết thúc, tổng điểm của hắn đã cao hơn mười điểm so với trước đó.
Hoắc Nhiên rất ít nói dối, vì thế Hoắc Chấn Đông và mẹ Hoắc đã có chút yên lòng.
Mẹ Hoắc hiếu kỳ hỏi: "Con là thích bạn học nữ nào? Có muốn học chung một trường đại học với đứa nhỏ đó không?"
Kết quả Hoắc Nhiên nói ra khiến người ta sốc óc: "Không phải là bạn học nữ, là bạn cùng bàn của con."
"Bạn cùng bàn, kia chẳng phải là Tiểu Việt......" Mẹ Hoắc kinh ngạc không nói nên lời.
Nhóm búp bê một lần nữa bị chấn kinh rồi, Hoắc Tư Hàm đặc biệt khiếp sợ, toàn dựa vào động tác che miệng vật lý mới ngừng lại cơn buộc miệng thét toáng lên.
Tin tức này thật sự quá đột ngột.
Hoắc Chấn Đông và mẹ Hoắc hai mặt nhìn nhau, cảm thấy bọn họ đại khái cần sự yên tĩnh một chút.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 615 ngày 】
Hai vợ chồng lo lắng sốt ruột mà xem một đống tư liệu về xu hướng tình dục của trẻ vị thành niên, còn tham khảo ý kiến của một số bác sĩ về vấn đề này.
Có rất nhiều hiểu lầm cũng như rất nhiều phổ cập khoa học về đồng tính luyến ái, nhưng có đôi khi chân tướng không được để ý, rất nhiều người chỉ tin tưởng vào câu trả lời mà họ cho là đúng.
Ngăn cấm thô bạo và ngăn cách là phương thức đơn giản nhất để xử lý, nhưng trước sự thản nhiên của Hoắc Nhiên thản, lại có vẻ như gầy yếu vô lực.
Là cha mẹ, trước đôi mắt chân thành tha thiết lại thuần túy của Hoắc Nhiên, bọn họ giống như không thể nói ra những lời "Phải nói" đó.
Huống chi mấy ngày qua, Hoắc Nhiên thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Nhìn lại tuổi tác của bọn họ, hạnh phúc chính là điều trân quý nhất.
Vào một đêm sau khi làm xong tất cả các công khóa, Hoắc Chấn Đông đã có một cuộc nói chuyện ngắn với Hoắc Nhiên.
"Con có thể suy xét vấn đề này sau kỳ thi đại học, ba mẹ đều cảm thấy rất tốt, ở điểm này, ba mẹ cũng nên học tập ở con."
"Tiểu Việt là một đứa nhỏ ngoan, ba hy vọng hai đứa con có thể đậu vào trường đại học lý tưởng của mình, thực hiện tâm nguyện của bản thân."
"Chuyện tương lại, hãy chờ đến tương lai rồi lại nói.
Tương lai của các con còn rất dài."
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hoắc Chấn Đông vỗ vỗ bờ vai hắn.
Những lời này cũng đã được ghi lại trong cuốn sổ nhật ký của Hoắc Nhiên.
Để kỷ niệm hình tượng cao lớn của ba mình trong ngày này, Hoắc Nhiên còn cố ý vẽ môt bức tốc ký Hoắc Chấn Đông trên trang này.
Không ngoài dự liệu, bức tranh không tốt lắm, thuộc trình độ dù nhìn như thế nào cũng không thể nhận ra.
Không sao cả, dù sao nhật ký này chỉ có hắn mới có thể xem.
Đúng rồi, ngày mai hắn sẽ báo tin tốt này cho Đào Tri Việt.
Hoắc Nhiên vui sướng đóng cuốn sổ tay ngày hôm nay lại.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 570 ngày 】
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên lại một lần nữa đứng vị trí đầu lớp, trong bảng điểm dán trên tường ở hành lang, hai cái tên gắt gao ở cạnh nhau.
Sau khi học xong năm thứ hai, hai người đều lựa chọn khoa học tự nhiên, Hoắc Nhiên tiếc nuối nói lời chia tay với môn địa lý, chỗ tiếc nuối không phải là vì đánh mất một môn học lợi thế, mà là bởi vì không thể thấy dáng vẻ mờ mịt của Đào Tri Việt khi nhìn thấy đề bài môn địa lý.
Nhưng khi giải các phương trinh hoác học, cậu vẫn sẽ buồn bực vò đầu bức tai, Hoắc Nhiên sẽ một bên giúp cậu hoàn thành, một bên soạn công thức ghi nhớ.
Đào Tri Việt không giỏi những môn học đòi hỏi phải ghi nhớ nhiều, bởi vì những nội dung yêu cầu phải học thuộc thường là không có logic cùng quy luật.
Hoắc Nhiên thì khác, mạch não tài tinh của hắn có thể giúp hắn ghi nhớ tất cả các liên kết vô cớ, buộc chặt những điểm tri thức "Ngoại lệ" đó, có đôi khi đi chệch khỏi logic thông thường, vì thế đổi thành Đào Tri Việt kiên nhẫn mà giảng giải nguyên lý cho hắn.
Hai người bọn họ quả nhiên là bổ sung cho nhau.
Nhất định là bộ đôi học tập tốt nhất trong toàn trường.
Đối với điểm này mà nói, giao viên các bộ môn đều vô cùng đồng ý.
Nhìn cặp tình nhân trẻ líu ríu trong chuyện trên hành lang, Hoắc Nhiên lão luyện nghiêm nghị lắc đầu.
"Bọn họ quá cổ hủ."
"Cái gì?"
Đào Tri Việt bối rối ngẩng đầu lên từ quyển sách tiếng Anh.
"Hẹn hò trong sách giao khoa mới là lãng mạn nhất."
Gió thổi khiến những trang sách được lật liên tục, từ lực lực tương tác đến những cấu trúc của tế bào sinh học, từ công thức toán học chính xác xảo diệu đến hiện tượng thiên nhiên kỳ bí và kỳ diệu, từ những chữ tượng hình được truyền thừa cho tới ngày nay đến những cách viết phiên âm tựa như nòng nọc, bọn họ có thể cùng nhau dạo chơi, thế giới xa xôi rộng lớn.
Hắn dạy Đào Tri Việt cách phát âm đẹp hơn, âm sắc dịu dàng trong sáng phát tra giữa môi và răng của hắn.
"inspiration."
Hai giọng nói khác nhau dần hòa vào lẫn nhau.
"inspiration."
Linh cảm chi nguyên, khuyến khích lòng người.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 522 ngày 】
Cả thành phố ngập tràn niềm vui lễ hội, đèn màu trên quảng trường kéo dài bất diệt, người người chen chúc, trên màn hình lớn hiển thị từng số đếm ngược đầy màu sắc.
Đến nửa đêm, Hoắc Nhiên đang nhìn chằm chằm đồng hồ lập tức gọi cho Đào Tri Việt.
"Chúc mừng năm mới!"
Quả nhiên Đào Tri Việt ở đầu dây bên kia ý cười dạt dào: "Chúc mừng năm mới."
Bối cảnh âm thanh là bữa tiệc náo nhiệt, tiếng cười của Đào Đào, còn có tiếng nói chuyện của mẹ Đào.
"Hôm nay ngủ trễ, có đói bụng không, muốn ăn bữa khuya không?"
"Đói bụng, cho nên ba tớ mới vừa nấu bánh trôi, rất thơm."
"Là nhân mè đen sao?"
"Không phải, là bánh trôi thủy tinh, sau khi nấu xong thì nó trong suốt, rất đẹp, có nhân xanh của matcha, nhân tím của khoai lang tím......"
Cảm giác đói khác truyền qua sóng điện thoại.
Hoắc Nhiên lập tức quay đầu nhìn ba mình.
"Ba, con muốn ăn bánh trôi."
Hoắc Tư Hàm nghe lén anh trai gọi điện thoại xoa bụng nói như vẹt.
"Ba, con cũng muốn ăn bánh trôi."
Mẹ Hoắc vốn dĩ muốn để dì đi làm bữa khuya quyết định bắt kịp tiết tấu của hai đứa con luôn.
"Lão Hoắc, em cũng muốn ăn bánh trôi."
"......"
Hoắc Chấn Đông đành phải đứng dậy, xuyên qua hành lang thật dài đến nhà bếp phía xa, trong đầu suy nghi là nên cho bánh trôi vào nước lạnh hay là sôi rồi mới cho vô.
Hoắc Nhiên vừa lòng báo cáo với Đào Tri Việt: "Chút nữa tôi sẽ có bánh trôi để ăn."
Hoắc Tư Hàm nhỏ giọng phụ họa: "Em cũng có."
"Hoắc Tư Hàm em có thể đừng có nghe lén anh gọi điện thoại được không!"
"Nhưng dáng vẻ của anh rõ ràng là muốn cho toàn thế giới nghe thấy!!"
"Anh không có."
"Mẹ nói xem ảnh có hay không!"
Đào Tri Việt mỉm cười chào hỏi Hoắc Tư Hàm, nhân tiện gọi Đào Đào tới: "Mau tới chào chị Tư Hàm nè."
"Chị Tư Hàm chúc mừng năm mới!" Đào Đào rất hiểu chuyện, tiếng nói non nớt vẫn mềm mại như cũ, "Đào Đào 4 tuổi rồi! Trưởng thành rất nhiều!"
Hoắc Tư Hàm bị moe đến mức không biết năm nay là năm nào: "Đào Đào đã lớn rồi, thật tốt, chị cũng lớn thêm một tuổi!"
Hoắc Nhiên cảm thấy em gái minh thật ngốc: "Sinh nhật mới tính là lớn thêm một tuổi."
Đúng rồi, ngày đầu tiên của năm mới, hắn muốn lên kế hoạch trước cho một ngày quan trọng nhất trong năm.
Sinh nhật Đào Tri Việt.
Hoắc Nhiên đẩy em gái ra, nghiêm túc hỏi Đào Tri Việt: "Sinh nhật cậu là ngày nào? Là lịch âm hay lịch dương?"
Năm ngoái Đào Tri Việt thuận miệng nhắc tới, mà sinh nhật cậu đã sớm qua, Hoắc Nhiên cũng thế, cho nên vẫn luôn không thảo luận về vấn đề này.
Đào Tri Việt trả lời: "Là lịch dương, ngày 5 tháng 3."
Hoắc Nhiên:!!!
"Có phải anh bị ảo giác rồi không?" Hoắc Nhiên nhịn không kéo em gái lại, "Là ngày 5 tháng 3 sao?"
Hoắc Tư Hàm:......
Đào Tri Việt kinh ngạc: "Ừ, sao vậy? Cậu đâu rồi?"
Hoắc Nhiên từ sô pha nhảy dựng lên: "Tôi cũng là ngày 5 tháng 3! Thật sự!"
Thanh âm cực lớn, ngay cả mẹ Hoắc đang xem chương trình nghệ thuật buổi tối cũng không thể không liếc mắt qua.
Đào Tri Việt ngạc nhiên: "Trùng hợp như vậy sao?"
Hoắc Nhiên bắt đầu vòng quanh bàn cà phê: "Đúng vậy! Chúng ta cùng tuổi, cho nên là sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
Hoắc Chấn Đông đang vật lộn với đống banh trôi ở nhà bếp phía xa, mơ hồ nghe thấy trong phòng khách có động tinh khác thường.
Là trong TV bắn pháo hoa sao?
Hai phút sau, Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng phản ứng lại nắm lấy mẹ, bắt đầu nước mắt lưng tròng: "Anh trai thui thật là may mắn, thế mà cùng chung một ngày sinh nhật với anh Tri Tri, con cũng muốn cùng ăn sinh nhật với Đào Đào hu hu hu......"
Mẹ Hoắc thương mà không giúp gì được: "Cái này mẹ cũng không có biện pháp nha."
Hoắc Nhiên tâm tình kích động, cảm thấy mới vừa bắt đầu năm mới, nhất định là tràn ngập may mắn đặc biệt nhất.
Hắn thích từng ngày sắp đến.
Mỗi một ngày đều sáng ngời.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 459 ngày 】
Buổi sang nắng ấm dễ chịu, trước cửa tiệm ăn sáng đã có một hàng xếp thật dài.
Hai chiếc xe đạp đậu ở bên đường.
Hoắc Nhiên nhận lấy hai túi bánh từ ông chủ, đưa một cái ít xấu hơn cho Đào Tri Việt.
Bánh rán đường mới vừa ra lò nóng đến độ phỏng tay
Một ngụm cắn xuống, ngọt đến mức