Thức đêm nhất thời sảng khoái, dậy sớm như vào lò thiêu.
Hậu quả của việc phá vỡ đồng hồ sinh học cố định chính là ngày hôm sau đi làm thì mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong đầu chỉ toàn là hồ nhão.
Đào Tri Việt gian nan rời khỏi giường, đánh răng ăn sáng như đang mộng du, phiêu phiêu vào công ty như một bóng ma, cả buổi sáng không biết mình đang làm gì.
Cũng còn may là ngày hôm qua mới vừa hoàn thành cập nhật phiên bản trò chơi, trong vài ngày tới có thể nghỉ xả hơi một chút, hiện tại cũng không cần trình kế hoạch lên, Đào Tri Việt có thể danh chính ngôn thuận mà lười biếng.
Đào Tri Việt đã quên mất những chuyện mà mình đã hàn huyên với đại ca HR vào tối qua, đại khái chính là phát cho nhau những tấm thẻ người tốt, rồi tóm lại là giao tiếp xem như hiểu biết đơn giản lẫn nhau để tiện cho việc giao lưu sau này, Đào Tri Việt tự an ủi mình bằng cách như thế.
Sau khi ăn trưa xong, cậu gục xuống bàn ngủ trưa, lúc này thì thần trí Đào Tri Việt mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu lấy điện thoại ra, click vào pp, kéo lên lịch sử trò chuyện hồi tối hôm qua, phát hiện cậu đang nói chuyện thì đột nhiên biến mất, chỉ còn lại đại ca HR đang lầm bầm lầu bầu một mình.
Đào Tri Việt có chút xấu hổ, vì thế đã chủ động gửi tin nhắn qua.
[ Đào: Chào buổi trưa.
Hôm qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, không phảilà cố ý không trả lời đâu.
]
[ Đào: Hằng ngày tôi tan làm lúc 6 giờ, 8 giờ thì cơm nước xong, 10 giờ rưỡi đi ngủ, nếu như có tiện cho anh thì chúng ta có thể liên lạc với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ tối nhé.
]
Đào Tri Việt đợi một lúc, nhưng không thấy bên kia trả lời, có lẽ là đang bận.
Cậu không quan tâm nữa, mở diễn đàn trao đổi công nghệ IT Tiểu Lục Điểu ra, chuẩn bị xem thử gần đầy có chủ đề nào nóng hổi không.
Cậu chăm chú nhìn vào màn hình nên không để ý tới, vừa rồi sau lưng cậu có bóng người vụt qua.
Nick name của Đào Tri Việt trong diễn đàn Tiểu Lục Điểu cũng là Đào, ở đó cậu thỉnh thoảng sẽ đăng bài thảo luận về công nghệ, cũng hay trả lời những bài đăng mà người khác xin trợ giúp.
Bởi vì mỗi lần cậu trả lời thì nội dung đều đi thẳng vào vấn đề, các phương án giải quyết được đưa ra đều ngắn gọn và thiết thực, hơn nữa cậu không hề giả bộ làm đại thần mà còn rất kiên nhẫn với đủ loại câu hỏi, dần dần cũng có rất nhiều fans trong diễn đàn.
Hiện tại mỗi lần cậu đăng bài là phía dưới sẽ có một nhóm người hô to ngưỡng mộ rồi đánh số, cho nên trừ khi có vấn đề kỹ thuật khó nhằn thì cậu sẽ ít khi lên tiếng, yên lặng làm một tiềm thủy đảng*.
*Nguyên văn (潜水党): có nghĩa là chỉ lướt trang, chỉ xem bài viết mà không đưa ra ý kiến.
Tuy nhiên ở cuối diễn đàn sẽ hiển thị danh sách các thành viên đang trực tuyến, người bình thường khả năng sẽ không chú ý tới, nhưng có một số người muốn mời cậu làm đối tác trong các dự án thì vẫn luôn kiên trì mà chú ý tới cậu.
Trong đó có một người xuất sắc đến mức thậm chí còn viết một chương trình nhỏ, chỉ cần cậu vừa online một cái thì một dòng chữ màu đỏ toàn màn hình sẽ xuất hiện trên tất cả các thiết bị điện tử của đối phương.
Một phút sau, quả nhiên là Đào Tri Việt nhận được một tin nhắn mới.
[ Gua: Ôi!! Đào Đào cậu tới rồi!! Cậu đã không online suốt bảy ngày tám tiếng ba phút rồi đó!! ]
[ Đào:......]
[ Đào: Xin chào, huhu.
]
[ Gua: Lâu như vậy không online, có phải công việc rất bề bộn không? Hay là bị ông chủ lòng dạ hiểm độc nào đó áp bức rồi? ]
[ Gua: Không bằng nghỉ việc rồi đi làm với tôi nè! Ánh mặt trời ở biệt thự Hạ Ngọ Trà, ông chủ vừa đẹp trai vừa nghe lời, nhận việc là sẽ được tặng cổ phần danh nghĩa luôn nha / ???????????? ]
Đào Tri Việt bị hắn chọc cười, Gua là một lập trình viên mà cậu quen biết lúc trước khi đăng bài, hai người đã có nhiều tiếng vang trong việc thảo luận về các vấn đề kỹ thuật, vừa vặn hồi kiếp trước Đào Tri Việt cũng cảm thấy hứng thú với phương hướng nghiên cứu của Gua, cho nên thường xuyên qua lại, Gua coi cậu là bạn tâm giao, luôn muốn lôi kéo cậu cùng nhau làm các dự án.
Đối với Đào Tri Việt mà nói, việc làm việc trong công ty này có chút đại tài tiểu dụng, làm trò chơi thì đều tương đối đơn giản, hầu hết chúng đều là trò chơi thay đổi giao diện có hệ thống, không hề mang tính khiêu chiến.
Nhưng đây cũng là kết quả cho sự lựa chọn kỹ càng của Đào Tri Việt, cậu rút ra bài học là công ty trước được Hoắc thị ưu ái, cho nên sau đó cậu mới chọn công ty nhỏ hoàn toàn không có đặc điểm và sự nổi bật nào trong hướng phát triển sau này.
[ Đào: Mặc dù sự kiên trì của cậu rất làm tôi cảm động, nhưng cậu cũng biết câu trả lời của tôi mà.
]
[ Gua: Không!! Hôm qua tôi mới vừa tỏ tình với em gái thì bị từ chối, coi như cậu an ủi tôi đi được không, đừng từ chối con người đáng thương tội nghiệp này nữa mà hu hu QAQ]
[ Đào:......!Nén bi thương.
]
[ Đào: Như vậy, tôi vẫn phải hỏi, công ty đó trong vòng hai năm có thể không góp vốn không? Tôi là một nhân viên cốt cán, có thể không cần tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài nhân viên của công ty được không? Hoặc là, tôi có thể luôn làm việc từ xa, không cần lấy thân phận thật xuất hiện được không? ]
Đào Tri Việt là một người rất có trách nhiệm, công ty trước bị Hoắc thị nhìn trúng thì cậu chỉ làm vì muốn kiếm cơm thôi, nên cậu có thể không hề mang gánh nặng nào mà từ chức chạy lấy người.
Nhưng nếu là công ty mà cậu tham gia khởi nghiệp có cơ hội hợp tác