Một tia ấm áp chợt lóe qua môi, khiến trái tim Đào Tri Việt như ngừng đập.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ phảng phất như mặt kề mặt sát bên nhau, thậm chí cậu còn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.
Đào Tri Việt kinh ngạc mở to hai mắt, sự lung linh rực rỡ buổi đêm rơi xuống con ngươi, một thế giới sặc sỡ đầy màu sắc vì thế mà giao điệp nhau trong đôi mắt họ.
Đôi tai phiếm hồng không còn giữ được những lời Hoắc Nhiên nói, nhưng từng lời lại quẩn quanh trong cơ thể, mọc rễ nảy mầm.
Đào Tri Việt vất vả lắm mới bình phục được hô hấp hỗn loạn của mình, che giấu nhịp tim đang đập thình thịch.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cho nên cậu vô thức sờ khóe miệng, nhỏ giọng oán giận: "Sao anh lại không sớm nói cho tôi biết."
Hoắc Nhiên nắm chặt khăn giấy đã dùng qua, không muốn vứt bỏ, lại còn lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: "Nói ra thì xấu hổ."
Hắn sợ Đào Tri Việt tức giận, vội vàng giải thích: "Vốn dĩ đã không có, nhưng là em đã uống một ngụm trà sữa rồi sau đó mới có, vốn dĩ tôi định nói nhưng đột nhiên đã hết rồi......"
Sau những lời nói vụng về và dài dòng của hắn, khuôn mặt Đào Tri Việt càng ngày càng đỏ hơn, buột miệng thốt ra: "Vậy nên anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi."
Hoắc Nhiên dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu, "Tôi thích nhìn em."
Đôi mắt hắn sáng ngời như ánh nắng thiêu đốt, không có một chút tạp chất.
Đào Tri Việt phảng phất như nghe thấy thanh âm tuyết đọng đang tan.
Cậu muốn tìm một từ ngữ hay một câu nói phù hợp để biểu đạt tâm tình lúc này, nhưng dù ngôn ngữ đó có đẹp đến đâu thì cũng không thể diễn tả.
Trước ánh mặt trời, mọi thứ đều ảm đạm thất sắc.
Cậu suy nghĩ thật lâu, mới nhẹ giọng nói: "Lần sau mang bò kho tôi làm cho anh."
"Thật sao?" Hoắc Nhiên lập tức hưng phấn, "Thật ra vừa rồi tôi đã muốn hỏi em, nhưng mà tôi lại thấy xấu hổ......"
Hôm nay hắn đã xấu hổ rất nhiều.
Đào Tri Việt bật cười, "Thật, tôi tặng anh như một món quà."
Nghe được hai từ món quà này, Hoắc Nhiên phảng phất như được nhắc nhở, giọng nói trở nên có chút hơi buồn, "Nói đến chuyện này, lần đầu tiên gặp mặt, xem ra phải nên tặng quà cho bên kia."
"Bởi vì em đã đáp ứng sẽ gặp mặt tôi, đối với tôi mà nói, chính là món quà lớn nhất."
"Cho nên tôi đã quên chuẩn bị món quà này, thực xin lỗi."
Hoắc Nhiên thành thật cúi đầu nhận sai, hắn duỗi tay, lấy ra hai hộp thuốc hình chữ nhất từ trong túi áo căng phồng.
"Tuy rằng lần trước gặp nhau tôi cũng đưa thuốc cho em, hôm nay lại đưa giống như không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy vết bỏng của em có hơi nghiêm trọng, chỗ bi đứt tay cũng chưa lành hẳn, cho nên......"
Làm kem trị bỏng và kem trị sẹo.
Trong gió đêm mùa hạ, người đàn ông cao lớn rũ đầu trước mặt cậu.
Rõ ràng là đã trộm mua thuốc cho cậu, nhưng lại giống như đã làm sai điều gì đó.
Đào Tri Việt nhìn mái tóc dày của hắn, trong ánh mắt dần lấp đầy ánh sao trời trong suốt, ngưng kết thành sương sớm ướt át.
Trong lúc Hoắc Nhiên không nhìn thấy, cậu khẽ khịt mũi, sau đó làm một chuyên mà cậu đã muốn làm trước đây.
Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc Hoắc Nhiên, nước mắt lặng lẽ không tiếng động mà chảy xuống.
Khi Hoắc Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cậu, khóe mắt Đào Tri Việt chỉ còn lại một chút hồng, thoạt nhìn hòa cùng với chút ửng đỏ trên má, như thể đơn giản chỉ là ngại ngùng chút thôi.
Đào Tri Việt nhìn hắn nở một nụ cười thuần túy.
"Tôi có thể ôm anh một chút không?"
Không đợi Hoắc Nhiên phản ứng, cậu đã tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, lại nhanh chóng thả ra.
Đó là một cái ôm ngắn ngủi, thật sự chỉ là một chút mà thôi.
Màu đỏ nơi khóe mắt tan biến theo thời gian, biến mất không còn tăm tích.
Đào Tri Việt cười trêu ghẹo hắn, "Trên người anh toàn là mùi lẩu."
Mà cả người Hoắc Nhiên cũng cứng đờ, giống như ngọn đèn điện bị đứt cầu chì, ngay cả ánh mắt cũng không hoạt động.
Thật lâu sau, hắn mới hốt hoảng mở miệng: "Tôi về sẽ tắm rửa."
Đào Tri Việt buồn cười gật đầu, "Ừm, tôi cũng phải về."
Hoắc Nhiên bắt đầu nói lắp, "Tôi, tôi đưa em về nhà."
"Hôm nay tôi muốn tự mình về."
Hoắc Nhiên phản xạ có điều kiện.
"Vậy thì em đừng đi dưới lòng đường, hãy đi trên vỉa hè, cẩn thận xe cộ."
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, "Sao tôi lại cảm thấy câu này có chút quen tai."
Hoắc Nhiên khôi phục tinh thần, lập tức im lặng.
Khi tạm biệt, hắn cũng luyến tiếc chớp mắt.
Chờ Đào Tri Việt cầm hai hộp thuốc mỡ, theo con đường đi hướng về nhà, Hoắc Nhiên đứng tại chỗ nhìn thật lâu.
Hình ảnh đã từng tồn tại trong trí tưởng tượng của hắn, giờ khắc này đã trở thành hiện thực.
Thân ảnh cao dài mảnh khảnh được bao phủ trong ánh đèn vàng ấm áp, để lại một bóng dáng nghiêng nghiêng trên con đường nhựa.
Hắn cảm thấy hạnh phúc, càng có một loại cảm động khó có thể miêu tả.
Đào Tri Việt có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng phía sau lưng, phảng phất như có thể xuyên thủng màn đêm dày đặc.
Cậu không thể nhớ rõ chính mình đã bao lâu rồi mới được dõi theo thế này.
Nhưng rất nhanh, Đào Tri Việt tỉnh lại trong tâm tình kiều diễm.
Ban đêm trên đường phố dòng người tới tới lui lui, mà cậu mang theo biểu tình trầm ngưng có chút túc mục, lẻ loi một mình, lướt thoáng qua bọn họ.
Đào Tri Việt từ nhỏ đã mê luyến cảm giác trật tự, cho dù đó là một tòa nhà được xây bằng gạch theo nguyên lý cơ học, hay là một đoạn số hiệu được viết theo trình tự trong một khung ngôn ngữ, thì sau lưng đều có logic rõ ràng đẹp đẽ.
Logic mang đến trật tự, mà trật tự có thể cho phép các cá nhân có trải nghiệm sống ổn định và đáng tin cậy.
Cậu không thể chấp nhận một cuộc sống thiếu logic, nó sẽ khiến cậu cảm thấy hư ảo và không ổn định.
Đào Tri Việt cẩn thận sắp xếp những tin tức biết được từ Hoắc Nhiên.
Lần đầu tiên cậu trốn tránh việc quen biết Hoắc Nhiên ở trường đại học là bằng cách thôi học và chuyển đi, hai tháng trước, câu từ chức ở công ty kia, rất có tầm nhìn mà thoát khỏi cuộc gặp gỡ được viết trong cốt truyện.
Cho nên khoản đầu tư này cũng ngâm nước nóng, cùng lúc đó, trong cuộc sống của Hoắc Nhiên ước chừng xuất hiện bốn người theo đuổi.
Đào Tri Việt cảm thấy, có lẽ là bởi vì nhân vật của cậu bị mất kiểm soát quá mức, cốt truyện từ bỏ cậu, lựa chọn những người khác gánh vác "công năng" pháo hôi.
Nhưng cậu vẫn gặp được Hoắc Nhiên, hơn nữa còn trở thành mối tình đầu mà Hoắc Nhiên yêu thích, cốt truyện đã đi đúng quỹ đạo, cho nên những con người thay thế đó lặng lẽ xuống sân khấu.
Hết thảy đều xoay quanh triển khai tình cảm của Hoắc Nhiên, hắn nhất định phải yêu nhau với người nào đó, sau đó để lại nỗi đâu không thể cứu chữa, mãi cho đên khi được vai chính thực sự cứu rỗi.
Đây là logic hiện đang diễn ra trong toàn bộ thế giới tiểu thuyết, rất kỳ lạ, nhưng mạnh mẽ khác thường.
Đào Tri Việt không rõ vì sao lại xuất hiện một logic vặn vẹo như vậy, dựa theo cốt truyện trong trí nhớ của cậu, nhân vật chính đầu tiên trong câu chuyện là Thẩm Niệm, Hoắc Nhiên chỉ là chỗ dựa và người yêu của cậu, hình tượng thể hiện trong sách rất cứng nhắc, gần như giống một công cụ hình người.
Cậu có trực giác, tất cả những điều này đều có quan hệ với nhân vật chính thực sự là Thẩm Niệm.
Chính là căn cứ theo dòng thời gian trong cuốn sách, Thẩm Niệm sẽ phải mất hai năm sau mới có thể ngẫu nhiên gặp được Hoắc Nhiên.
Đào Tri Việt căn bản không biết Thẩm Niệm trông như thế nào, trong sách cũng không miêu tả cụ thể nơi hắn sống, cho nên giờ phút này cậu không thể nào xuống tay.
Cậu cau mày, trong tâm trạng tích tụ, một âm thanh nhắc nhở truyền từ điện thoại cậu.
[ HR: Về đến nhà thì nói với tôi.
]
[ HR: