Trò chơi Nhất Khỏa Thụ.
Đào Tri Việt xuống xe buýt, đi bộ tầm bảy tám phút để tìm đến khu biệt thự mà Quan Vũ Đông nói, cậu đăng ký với bảo vệ là muốn đến công ty, đi dạo quanh những ngôi nhà có thiết kế tương tự một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu công ty rất kín đáo hầu như bị che khuất bởi dây thường xuân xanh tốt.
Cậu lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Quan Vũ Đông, sau đó ấn chuông cửa.
Mấy giây sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân thình tịch, có người vội vàng chạy ra mở cửa.
"Tới đây! Là Đào Đào sao!!"
Quan Vũ Đông để tóc ngắn rất bình thường, đeo một cặp kính gọng đen rất thường thấy, trên người mặc một chiếc áo phông đen có in tên và logo cây nhỏ của công ty, thoạt nhìn không có gì đáng nổi bật, nhưng mà cả người lại lộ ra một hơi thở tung tăng nhảy nhót.
Gần giống như tưởng tượng của Đào Tri Việt.
Cậu gật đầu, lộ ra nụ cười lễ phép, "Đúng vậy, là tôi."
Quan Vũ Đông lại chấn kinh rồi, phảng phất như không nghe thấy gì hết, "Công ty điện ảnh ở bên cạnh á, có phải anh đi nhầm rồi không? Tháng này đã là lần thứ ba rồi, phiền quá đi, ngày mai nhất định tôi phải đánh chiêu bài của họ......"
"Không đúng, vừa rồi anh mới nói là tôi."
"Hẳn là tư thế mở cửa của tôi không đúng rồi, chờ một chút."
Hắn thu chân lại ngay lập tức, đóng cửa lại rồi mở cửa ra lần nữa, nhìn sang, vẫn là nụ cươi bất đắc dĩ của Đào Tri Việt.
"A a a a đáng giận!" Quan Vũ Đông tuyệt vọng chấp nhận hiện thực tàn khốc, "Nếu như không phải cậu đã có đối tượng, tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu bước chân vào công ty!"
"......" Đào Tri Việt thiện ý nhắc nhở, "Có tiền thưởng giới thiệu đó."
"Ồ, được rồi, mau vào đi."
Quan Vũ Đông lập tức tiếp đón cậu tiến vào, thuận tiện quay đầu hét to vào phòng một tiếng, "Người mới tới rồi!!"
Đào Tri Việt theo hắn đi vào trong, nghe hắn không ngừng lải nhải.
"Biệt thự dương quang có tàu điện ngầm trực tiếp đến cửa, không lừa cậu đúng không!" Quan Vũ Đông khoe khoang nói, "Ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng đồng hồ đến đây có tiện không?"
Đào Tri Việt nhảy vọt qua vấn đề này, cười nói: "Ừm, giao thông rất thuận tiện, quả là một biệt thự tràn ngập ánh nắng."
Cậu đánh giá xung quanh của công ty game tọa lạc trong khu biệt thự, vào cửa là có thể nhìn thấy khắp chốn có rất nhiều yếu tố trò chơi và anime, thú bông, figure, poster......!Có phòng nghỉ ngơi với màn hình TV lớn và máy chơi game, nhà bếp và phòng ăn với cửa sổ sáng sủa.
Vị trí phòng khách được dùng làm nơi làm việc, giữa các bàn làm việc rộng và dài không có vách ngăn, vị trí của mỗi người đều có phong cách riêng, có thể nhìn ra được nét cá tính rất riêng biệt.
Chẳng hạn như cái bàn có bàn tay màu hồng phấn phấn nộn nộn của cô gái anime kia, Đào Tri Việt cảm thấy nhất định là thuộc về Quan Vũ Đông.
Phía cuối là một ban công rộng mở, lấy ánh sáng thật tốt, ánh nắng tùy ý chiếu vào, chiếu rọi vào cây đa xanh trên chiếc bàn tròn nhỏ, rất có hơi thở cuộc sống.
Nói tóm lại, là một môi trường rất tốt.
Quan Vũ Đông hứng thú bừng bừng giới thiệu với cậu: "Lầu hai là của một tổ dự án khác, lầu ba là văn phòng của sếp, ngày thường cũng là một văn phòng nhỏ để phỏng vấn, vào những lúc quá mệt nhọc không chịu đựng nổi thì thành phòng ngủ, có đủ hết các dụng cụ sinh hoạt cho cuộc sống hàng ngày, nếu như cậu có yêu cầu khác thì có thể để cập tới."
Khi bọn họ bước vào, những người còn lại vốn dĩ đang chìm đắm trong công việc lần lượt ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng nhìn Đào Tri Việt với biểu tình kinh ngạc.
Đào Tri Việt nhịn xuống nỗi quẫn bách trong lòng, hào phóng theo chân chào hỏi mọi người: "Xin chào, tôi tên là Đào Tri Việt."
"Chào nha chào nha, cậu chính là bạn của Ộp Ộp sao? Còn trẻ quá."
"Cậu thực sự là lập trình viên sao? Vì sao tôi lại không tin nổi trời......"
"Xin hỏi thường ngày cậu dùng loại dầu gội gì thế!"
......
Giữa những lời chào hỏi nồng nhiệt và vi diệu, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân kéo dài, một người đàn ông râu ria xồm xoàm đi dép lê bước xuống.
Quan Vũ Đông vội vàng vẫy tay với cậu: "Sếp sắp tới, phỏng vấn phỏng vấn thôi!"
Sau đó hắn nhỏ giọng nói với Đào Tri Việt: "Đây là sếp của chúng ta, Giang Dã."
Đào Tri Việt thoáng nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch đã lâu không cạo râu của đối phương, trong lòng không khỏi tán thành, quả nhiên rất dã mà (dã trong hoang dã).
Giang Dã gật đầu với Đào Tri Việt, tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống, ngả người ra sau, thản nhiên nói: "Cứ ngồi ở đây đi, tôi nghe."
Nghe vậy, một người đàn ông với cái đầu một tấc đứng lên, cười tủm tỉm bắt tay với Đào Tri Việt.
"Xin chào, tôi là trưởng phòng kế hoạch Phương Thời Võ, Tiểu Quan đã giới thiệu tình hình đại khái của công ty cho cậu rồi đúng không, cũng như các dự án mà chúng tôi đang thực hiện."
"Ừm, AVG hướng tình yêu."
"Đúng vậy, về phương diện kỹ thuật thì chờ nhóm người Tiểu Quan hỏi, tôi muốn hỏi về những điều khác trước." Phương Thời Võ nói thẳng, "Tiểu Quan hẳn là đã nói, hiện tại chúng tôi đang gặp phải một vấn đề, có chút không thể tiến lên về phía trước."
"Cậu hẳn là biết đến Chiến tranh hoa hồng đi.
Khi nó chưa được beta công khai thì đã được nhiều người biết đến, cho nên trò chơi dành cho nữ đã được đưa vào xu hướng tiếp theo, thể loại này ban đầu được thực hiện bởi một công ty cố định, nhưng hiện tại thì tất cả các công ty đều muốn có được một phần của miếng bánh này."
Phương Thời Võ có hơi bất lực, "Việc khai phá MMO tốn nhiều thời gian và chi phí, các công ty nhỏ không thể làm được, do đó AVG hướng tình yêu trở thành lựa chon tiết kiệm sức lao động nhất, thiết kế một vài nhân vật chính có tính cách trái ngược nhau, tìm gia công phần mềm để sản xuất các tài nguyên cốt truyện và thẻ theo lô, trọng điểm là làm tốt hệ thống chiến lược cốt lõi và hệ thống thanh toán, mấy tháng nữa là có thể thử nghiệm trực tuyến."
Đào Tri Việt nhanh chóng lĩnh ngộ ý của hắn, "Cho nên đến lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều các sản phẩm cạnh tranh, nhưng hiện tại anh không thể tìm thấy điểm khác biệt nổi bật với các sản phẩm cạnh tranh khác?"
"Đúng vậy, chính là vấn đề này." Phương Thời Võ kinh ngạc với sự nhạy bén của cậu, "Cậu có ý kiến gì không?"
Hắn nói thêm: "Chúng tôi không muốn tay không sử dụng ý tưởng sáng tạo, chủ yếu là nghe Tiểu Quan nói cậu thích loại hình này, chúng tôi cũng hy vọng cậu gia nhập có thể tạo ra một nguồn máu lửa mới mẻ, chức vị và đãi ngộ đều dựa theo năng lực và cống hiến, ông chủ rất hào phóng."
Đào Tri Việt thích phương thức giao tiếp đơn giản và dễ hiểu như vậy, bộ não của cậu ngay lập tức rơi vào trạng thái hưng phấn, nhanh chóng chuyển động.
Cậu cẩn thận lật xem lại lịch sử trò chơi hơn mười năm trong đầu cũng như kinh nghiệm gần mười năm trong ngành, đồng thời xen lẫn với kinh nghiệm trải nghiệm trong khoảng thời gian này, một ý niệm mơ hồ dần dần hình thành.
"Độ tự do." Đào Tri Việt buột miệng thốt ra.
"Tôi đã chơi AVG với một mức độ tự do tốt, hơn nữa là game một người chơi tương đối sớm."
Mọi người đều dừng động tác lại, tập trung tinh thần nhìn về phía cậu.
"Trò chơi đó lấy đề tài là quỷ hút máu, người chơi có thể điều khiển nam chính chọn mục tiêu để hút máu, do đó kích phát đường tình duyên."
"Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất đó là, nó có thể chọn vị trí đặt nhân vật lúc đầu, các vị trí khác nhau thì kích hoạt cốt truyện cũng không giống nhau, trong trò chơi có vài khu vực, có thể chiếm lĩnh cùng một khu vực bằng cách hút máu nhiều lần, sau đó sẽ bị tấn công bởi những kẻ săn quỷ hút máu, sau đó đi đến các kết thúc khác nhau tùy theo phản ứng của người chơi.".
ngôn tình hoàn
"Loại không gian tiên minh này khiến tôi rất chấn động vào lúc đó, tiến vào bản đồ khác nhau sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau, mở ra những cuộc sống khác nhau."
Xung quanh im lặng, khiến cho âm thanh của Đào Tri Việt kiên định vô cùng.
"Nếu như là tôi thực hiện thể loại trò chơi tình yêu này, tôi sẽ nhấn mạnh mức độ tự do, nó vẫn là nhân vật được chiến lược chỉ định, nhưng thêm vào đó là tính tăng trưởng hay thậm chí là tính ngẫu nhiên.
Để cho hầu hết các cốt truyện tùy chọn không còn khô khan quá độ, cũng không hiển thị các mức độ như thiện lương +10, lãnh khốc +10 ở trước đài của trò chơi, đó là những trị số không có ý nghĩa."
"Người chơi hoàn thành trình tự cốt truyện chính và cốt truyện nhánh, mỗi một lựa chọn của họ đều sẽ có tác động đến mục tiêu của chiến lược, tác động này có khả năng là ảnh hưởng cố định hay ngẫu nhiên, tất cả thao tác được tổng hợp nên, dần dần cấu thành hình tượng nhân vật người chơi và mục tiêu của chiến lược luôn phát triển và thay đổi, mà vố số chồng chéo ngẫu nhiên tinh tế sẽ dẫn đến một cái kết độc nhất vô nhị."
Cũng tựa như tất cả cậu đã trải qua khi đến thế giới mới lạ lùng này.
Bị cốt truyện quy định và những tai nạn ngẫu nhiên, đã khiến cậu đi tới nơi này.
Phương Thời Võ sửng sốt nửa ngày mới nói: "Về mặt kỹ thuật có thể thực hiện sao?"
"Tôi tin tưởng rằng là có thể." Đào Tri Việt trầm giọng nói, "Vì Đảo động vật có thể xử lý các tương tác trò chơi với trí thông mình hàng loạt, tôi nghĩ công nghệ này chắc chắc có thể được cấy ghép theo chiều nằm ngang, hơn nữa loại hình trò chơi này có khối lượng dữ liệu nhỏ hơn nhiều, sẽ không quá khó khăn để nghiên cứu và phát triển."
Quan Vũ Đông đã bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, "Không thể thực hiện cũng muốn thực hiện, Đảo động vật có thể làm tốt như vậy, chúng ta cũng có thể làm được!"
Một người làm chương trình họ Hoàng khác cũng không ngừng tham gia thảo luận: "Cậu có khung chương trình hoàn chỉnh không?"
"Có." Thanh âm của Đào Tri Việt chắc chắn, "Tôi viết nó hồi hai năm trước, sau này khi chơi Đảo động vật thì nhiều ý tưởng khác mới nảy ra, tôi vẫn luôn sửa đổi, có thể dùng nó để làm khuôn khổ ban đầu, không cần bắt đầu từ con số 0."
Quan Vũ Đông lại sửng sốt, "Nhưng mà Đào Đào cậu thoạt nhìn trẻ tuổi quá, cho hỏi cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Đào Tri Việt có hơi khó mở miệng, nhưng lại không thể nói dối, đành phải nhỏ giọng hết mức có thể: "22."
Quan Vũ Đông:!!!!
"Được, sau này cậu chính là cha của tôi, cha ơi."
Người viết chương trình Hoàng giải quyết dứt khoát.
Thế là mọi người tỉnh lại trong bầu không khí im lặng đầy suy tư, phát ra tiếng cười.
Một thanh âm tản mạn vang lên.
"Tôi thích, làm đi."
Giang Dã nhìn ban công lắng nghe toàn bộ quá trình, mở miệng đưa ra một kết luận ngắn gọn.
Hắn liếc mắt nhìn Quan Vũ