Khóa kỹ cửa, cùng với Hoắc Nhiên một trước một sau bước xuống hành lang hẹp dài, Đào Tri Việt vẫn luôn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Xung quanh là hoàn cảnh quen thuộc, nhưng vì sự xuất hiện của Hoắc Nhiên mà mọi thứ đều trông có vẻ khác hẳn.
"Ngày đó khi em đếm số bước chân ở bậc thang, đếm được 52 bước."
Giọng nói hắn quanh quẩn trong cầu thang nhỏ hẹp.
"Sau khi em tỉnh rượu thì quên mất, nhưng mà tôi vẫn nhớ rõ."
"Bây giờ tôi cũng đã dẫm lên những bước mà em đã đếm."
Đào Tri Việt đi theo phía sau hắn, chăm chú lắng nghe những gì hắn nói, lại nhìn những bậc thang màu xám bình thường dưới chân, chúng như cũng mang một màu sắc khác.
Ra khỏi tòa nhà dân cư, một số người hàng xóm dắt chó và ôm đứa nhỏ đi dạo trong tiểu khu, thỉnh thoảng tò mò mà đánh giá Hoắc Nhiên là gương mặt xa lạ.
Hoắc Nhiên đã tập mãi thành quen với loại ánh mắt này, hắn còn đang nhiệt tình nói chuyện: "Chúng ta ngồi xe buýt sao? Vừa rồi tôi có tìm được trạm xe buýt, rất thuận tiện, ra khỏi tiểu khu rẽ trái là đến."
"Sáng hôm nay anh đã tới đây sao?"
"Đúng vậy, sáng sớm ngồi máy bay tới, đêm qua ngủ rất ngon, cho nên không buồn ngủ, rất có tinh thần."
Đào Tri Việt nghĩ đến tin nhắn mình gửi sau khi thức dậy, đối phương đã trả lời rất kịp lúc, nhịn không được hiếu kỳ nói: "Khi anh đợi em thức dậy thì anh ở đâu? Lỡ như em thức dậy muộn thì sao?"
"Khi em trả lời tôi thì tôi đang đi dạo ở siêu thị, vừa vặn nhìn thấy rau muống thân trắng mà em nói tới, thoạt nhìn ăn rất ngon."
"Tôi trực tiếp từ sân bây tới đây, đi dạo xung quanh, bầu không khí sinh hoạt thật tốt, hơn nữa khi tôi đi trên đường, tưởng tượng đến em cũng nhìn thấy những khung cảnh tương tự thì thấy thật vui vẻ."
"Tôi nhìn thấy siêu thị, cửa hàng tiện lợi, nhà ga, đều rất tốt, hơn nữa cách tiểu khu vài phút đi bộ còn có một công viên, tôi thấy nhiều người đi về hướng đó, cho nên cũng đi theo nhìn xem."
"Phong cảnh trong công viên thật đẹp, rất nhiều người tập thể dục buổi sáng, hoa sơn chi trắng nở ở khắp nơi, rất thơm."
Nói tới đây, Hoắc Nhiên cố ý nghiêng mặt đi, dáng vẻ thật khoe khoang: "Tôi còn gặp một cô bé ba bốn tuổi, khen tôi đẹp trai."
Đào Tri Việt nghe những câu miêu tả đặc biệt quen thuộc này, nở nụ cười: "Có phải cô bé đó đang bắt bướm không?"
"Sao mà em biết?" Hoắc Nhiên rất kinh ngạc, "Cô bé ở trên bãi cỏ, chờ con bướm bay qua thì nỗ lực nhào tới, tay rất ngắn, lại bụ bẫm, mọi người đi qua nhìn thấy cô bé sẽ cười, thật đáng yêu."
Đào Tri Việt buồn cười nói: "Bởi vì cô bé đó cũng khen em đẹp trai."
"Cô bạn nhỏ này thực sự rất có mắt nhìn!" Hoắc Nhiên nghe vậy, lập tức kết luận, "Trách không được lại đáng yêu như vậy."
"Anh là đang khen em hay khen chính anh?"
"Đương nhiên là cùng nhau khen!"
Hai hàng cây xanh bên đường rợp bóng, rũ những đốm sáng loang lổ trên mặt đật, Hoắc Nhiên đi bên cạnh cậu, giọng nói hắn nhẹ nhàng hòa vào không khí oi bức của mùa hè.
Ánh mặt trời sáng ngời mà oi ả.
Đào Tri Việt cảm thấy cảnh tượng này thật quen mắt, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra.
Chỉ cảm thấy giống như là một giấc mơ trở thành sự thật.
Bọn họ cùng nhau đi lên xe buýt, vai sát vai ngồi trên ghế đôi ở hàng ghế sau, gió thổi vào từ cửa sổ đang mở.
Tất cả những gì mà Đào Tri Việt đã từng trải qua một mình, đều được yên lặng đổi mới, gia nhập thêm một nhân vật khác.
"Chỉ có một chuyến xe trong trạm này, cho nên ngồi nó ra ngoài trước rồi lại đổi sau.
Nhân lúc này, chúng ta có thể thảo luận xem đi chơi ở chỗ nào."
"Ngày hôm qua em tắt trò chơi xong rồi ngủ mất, còn chưa kịp lên kế hoạch." Đào Tri Việt có chút ngượng ngùng, "Ngày thường em cũng khá lười, không hiểu biết nhiều về Tấn Bắc, nhất thời không thể nghĩ ra là đi tới đâu."
Nội dung của các cặp đôi đi hẹn hò thực ra rất đơn giản, thông thường nhất chính là ăn uống, đi dạo phố, xem phim, còn chạy trốn khỏi mật thất phổ biến, trò chơi để bàn, công viên trò chơi linh tinh, cũng phải xem sở thích của mỗi người.
Thành phố Tấn Bắc nổi tiếng về ẩm thực, hầu hết danh lam thắng cảnh đều là những cảnh thiên nhiên, nơi ở trước đây của cá danh nhân, không có nơi nào đặc biệt thú vị.
"Không sao đâu, tôi đã làm bài tập trước rồi!" Hoắc Nhiên đã định liệu trước nói, "Lần này tôi nghiên cứu rất nghiêm túc, những bộ phim ra mắt gần đây đều không đẹp mắt, bộ duy nhất được thổi phồng lên là nhờ marketing, cho nên hôm nay sẽ không xem phim."
"Còn ăn cơm, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau đi dạo đường Nam Sơn, tôi có thể đề cử cho em rất nhiều món ăn ngon."
"Vậy ban ngày thì sao?"
"Ban ngày, đương nhiên là chơi game!" Hoắc Nhiên chém đinh chặt sắt nói, "Ngày hôm qua chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, hôm nay nhất định có thể!"
Hoắc · dục vọng muốn chiến thắng kỳ quái · Nhiên vẫn không quên ý định ban đầu.
Khi đi vào cổng khu trò chơi điện tử lớn nhất của thành phố Tấn Bắc, Đào Tri Việt nhẹ nhàng thở ra.
May mà không phải đi tiệm net.
Lần cuối cùng Đào Tri Việt đến khu trò chơi điện tử là khi còn học trung học cơ sở, cậu đã bị một người bạn cùng lớp thích chạy thì trào lưu bắt đi.
Khi đó hắn là một đứa mọt sách, không biết chơi game là gì, kỷ niệm sâu sắc nhất về chuyện này là lần đi xe buýt thì cậu đã vô tình sử dụng đồng tiền xu của trò chơi, sau khi bỏ vào hộp đồng tiền mới kinh ngạc phát hiện, xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Sau này cũng không có bạn học nhiệt tình như lửa như vậy nữa, cũng không có thời gian nàn rỗi để dành thời gian ở một nơi như vậy.
Mà tại thời khắc này nhiều năm sau, trong ánh đèn rực rỡ của khu trò chơi điện tử, âm nhạc sống động tràn ngập khắp nơi.
Hoắc Nhiên đứng dưới ánh đèn lóa mắt nhất, hưng phấn vẫy vẫy tay với cậu.
Thật giống như chảy ngược thời gian, lại giống như xây dựng lại cuộc đời.
Vì thế cậu mỉm cười đáp lại, bước nhanh về phía trước.
Hoắc Nhiên mua xu trò chơi trong máy bán xu tự động, Đào Tri Việt đứng bên cạnh hắn, chăm chú nhìn cửa ra phun ra những đồng tiền xu chơi game sáng bóng.
Hoắc Nhiên trộm quan sát vẻ mặt của cậu: "Hình như em rất vui vẻ."
"Ừm, rất vui." Đào Tri Việt gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, xem ra tôi chọn đúng rồi." Hoắc Nhiên cũng vui vẻ theo, "Em làm trò chơi, hẳn là rất thích chơi game, cho nên tôi chọn nơi này."
"Chọn rất tốt." Đào Tri Việt thuận miệng hỏi hắn, "Anh có khi nào vô tình sử dụng đồng tiền trong game làm tiền xu không?"
Hoắc Nhiên cẩn thận quan sát một chút, "Em vừa nói như vậy, thật sự rất giống một đồng tiền xu."
"Em nhớ có một lần khi còn nhỏ, lúc ngồi xe buýt, em đã sử dụng vé số tròn nhỏ phát hành ở trường tiểu học làm đồng xu, kết quả kiểm tra ngày hôm đó không tốt, em hoảng loạn đến mức không nhận ra cảm giác sai lầm nào cả."
"Cái vé xổ số kia dày hơn đồng xu bình thường một chút, trong lúc phân tâm thì em đã cố nhét nó vào trong khe đồng xu, mãi đến khi tài xế nhìn thấy, nói cậu bạn nhỏ ơi con làm gì thế, em mới phản ứng lại."
"Quá mất mặt, vốn dĩ em luôn nằng nặc đòi đi học một mình, nhưng kể từ ngày đó em đã từ bỏ, thành thật yêu cầu tài xế đến đón, bởi vì em rất sợ gặp lại vị tài xế xe buýt kia."
Trong vẻ mặt cảm khái của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt cười đến đôi mắt cong cong: "Em thật ngốc."
Hắn sửa đúng: "Là khi còn nhỏ ngốc, hiện tại không ngốc."
"Ồ, matryoshka đã đã qua kiểm tra an ninh......"
"Không cần matryoshka đâu!"
"Matryoshka đáng yêu như vậy, tại sao không cần matryoshka chứ?"
Hoắc Nhiên không nói nên lời, quẫn bách cầm lấy chiếc bát nhựa đừng đầy tiền game, nắm tay cậu bước vào trong đám người.
Đào Tri Việt bị hắn lôi kéo, hơi ấm vĩnh viễn của hắn lại một lần nữa truyền đến lòng bàn tay cậu.
Ra chương nhanh nhất tại ++ trùmtruу ện.
m E ++
Tất cả những ánh mắt của người khác đã trở thành một cảnh sắc không bắt mắt.
Cậu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói vào tai Hoắc Nhiên: "Thảo nào muỗi là thích anh đến như vậy."
"Em cũng thích anh."
Bước chân của Hoắc Nhiên dừng lại một chút.
May mà ánh đèn nơi này cũng đủ xán lạn, có thể dùng màu sắc sặc sỡ che đi sự đỏ mặt của cả hai người.
Đào Tri Việt nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Trò đầu tiên chơi ném bóng rổ đi, lần này anh có thể quang minh chính đại so một đấu một."
Hoắc Nhiên sửng sờ đáp lại: "Được."
Hai người mỗi người chiếm một máy chơi bóng rổ, bỏ tiền vào bắt đầu.
Đào Tri Việt cơ bản không chơi bóng rổ, ném rổ không chính xác lắm, hai ba cái mới trúng một lần, mà Hoắc Nhiên bên cạnh thì ném rất chính