Trong tiếng dầu nóng xèo xèo, chủ quán nhanh chóng bỏ đầy một phần bánh sữa chiên rồi đưa cho Hoắc Nhiên.
Khi Hoắc Nhiên nhận lấy, hắn cố tình dừng lại trước mặt Cận Thiếu Viễn một chút, sau đó đưa cho Đào Tri Việt một cách rất chi là tự nhiên.
"Cẩn thận nóng, từ từ ăn."
Đào Tri Việt nhịn cười sắp nội thương luôn rồi, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ đơn giản gắp một miếng bánh sữa chiên lên, tập trung ăn.
Cậu thổi thổi hơi nóng, cắn một miếng, để lộ lớp sữa mịn màng dưới lớp vỏ vàng óng, tan chảy trong miêng.
Đào Tri Việt nhịn không được nheo mắt lại, "Ăn ngon, thật ngọt."
Vì thế Hoắc Nhiên cũng giống như tự mình nếm thử vậy, cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Mục đích tú ân tú ái đã thành công, hắn kéo Đào Tri Việt đi sang bên cạnh, để lại cho Cận Thiếu Viễn một bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Còn có một câu dạy bảo tình ý chân thành.
"Đến phiên cậu mua, nhớ ăn đúng lúc đừng lãng phí nha.
Ngày mốt gặp lại, Cận thiếu......" Hắn cố ý dừng một chút, "Viễn."
Giờ phút này, sắc mặt của Cận Thiếu Viễn rất muốn liều mạng như đôi khuyên tai đinh tán màu đen.
Hắn đứng đó sửng sốt nửa ngày mới quay lại, vốn dĩ muốn xoay người rời đi.
Do dự một chút, Cận Thiếu Viễn vẫn khẽ nói với chủ quán: "Một phần bánh sữa chiên."
Bởi vì thoạt nhìn thật sự ăn rất ngon.
Đào Tri Việt ở phía bên kia, đang vô cùng khắc chế dục vọng muốn quay đầu lại xem trò vui của mình.
"Anh cảm thấy bây giờ anh ta có biểu tình gì?"
"Nhất định là biểu tình rất thối." Hoắc Nhiên không cần nghĩ ngợi nói, "Làm phiền tôi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có lúc hắn gặp xui xẻo, thật muốn chụp ảnh lưu làm kỷ niệm."
"Anh thật xấu xa."
"Đúng rồi, nói đến chụp ảnh, chúng ta vẫn còn chưa chụp ảnh chung đó.
Mình có nên tự sướng một chút không? Sau đó tôi muốn đăng động thái, nhiều người tôi xem trọng sau khi có người yêu cũng đăng hình như vậy."
"Không được, em chưa bao giờ tự sướng hết, rất kỳ quái." Đào Tri Việt lập tức lắc đầu, "Cũng không cần đăng động thái, ung thư xấu hổ của em sẽ phát tác."
"Vậy mà em còn cười matryoshka của tôi!"
"Em sẽ dạy anh một từ mới, bản chất của con người là tiêu chuẩn kép." Đào Tri Việt ý đồ lừa dối để qua ải, "Ngày mai đi đâu chơi đây?"
"Sáng ngày mai tôi có chút việc phải xử lý, vừa vặn em có thể ngủ nướng thêm một chút." Hoắc Nhiên trầm ngâm nói, "Còn chiều thì đi đâu đây? Em có chỗ nào muốn đi không?"
"Hình như không có chỗ nào vui nữa." Đào Tri Việt suy nghĩ, "Em không thích đi dạo phố, hôm nay chơi game cũng đủ rồi, lại không có bộ phim nào hay.
Anh muốn đến chỗ danh lam thắng cảnh không?"
"Sẽ có rất nhiều người, hơn nữa sẽ rất mệt." Hoắc Nhiên có chút tiếc nuối, "Tôi muốn cùng em đi xem phim, chúng ta còn chưa thật sự cùng nhau ngồi xem phim đâu."
Đào Tri Việt nảy ra ý tưởng, "Nếu không thì xem phim kinh dị ở nhà đi, lần này nhất định em sẽ không hỏi vấn đề kỳ quái nữa."
"Ở nhà em sao?"
"Ừm, chúng ta có thể dùng TV trong phòng khách để xem.
Anh thích ăn gì? Sáng ra em đi mua đồ ăn trước, xem phim xong chúng ta cùng nhau nấu cơm tối, vừa lúc em có thể dạy cho anh, lần trước đã đáp ứng sẽ dạy anh nêm gia vị rồi."
Đào Tri Việt cảm thấy sự sắp xếp này rất hoàn mỹ, lần trước đều là Hoắc Nhiên lên kế họah cho mọi thứ, khó có khi cậu đứng ra chủ trì một lần.
"Thế nào? Có thể chứ?"
Nửa ngày trời mà Hoắc Nhiên không có đáp lại, Đào Tri Việt quay mặt nhìn sang, kết quả phát hiện hắn thế mà đỏ mặt khả nghi.
Cho nên Đào Tri Việt cũng khả nghi đỏ mặt, "Biểu tình của anh vậy là sao chứ?"
"Muốn đến nhà em, tôi cảm thấy có hơi đột ngột......!Còn có hơi khẩn trương." Hắn chậm rãi bổ sung, "Cũng rất chờ mong."
"Chính là xem phim và ăn cơm thôi, không cần nghĩ nhiều."
"Tôi không có nghĩ nhiều, em suy nghĩ cái gì sao?"
"Em không có!!"
......!
Buổi tối hôm nay, Hoắc Nhiên đang ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn năm sao, cùng với Đào Tri Việt đang ở trong một phòng ngủ nhỏ trong một tòa nhà dân cư cũ, lại một lần nhất trí trong hành động mà mất ngủ.
Đào Tri Việt biến mình thành chiếc bánh rán lăn qua lộn lại.
Trong chốc lát cảm thấy mình quá lỗ mãng, không nên tùy tiện cho người khác vào nhà mình, lỡ đâu Hoắc Nhiên cảm thấy nơi cậu ở thật kinh khủng thì sao bây giờ?
Trong chốc lát cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh ngày mai ở chung với nhau, lần đầu tiên cùng nhau xem phim, hẳn là nên lưu lại hồi ức tốt đẹp, không cần xem những bộ phim máu me của Mỹ, phim kinh dị của Nhật Bản thì tương đối mát mẻ......!Hoặc là xem những thể loại khác?
Thật sự ngủ không được, thức cũng thức rồi, Đào Tri Việt dứt khoát đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Tuy rằng mới sáng nay đã tuần tra một vòng, lúc ấy kết luận là rất sạch sẽ, không cần quét tước.
Nhưng hiện tại tâm tình đã thay đổi, nhìn chỗ nào cũng thấy không ổn hết.
Sách trên giá sách có thể sắp xếp gọn gàng hơn, có bụi trong các góc của sàn nhà, lại kéo ra một lần, bụi trên mép TV cũng nên lau đi......!Cuối cùng cậu còn lấy quần áo cất trong tủ ra rồi xếp lại một lần.
Lăn lộn một vòng, Đào Tri Việt sức cùng lực kiệt càng khó đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tự nhiên thức dậy rất sớm.
[ Tiểu Hoắc: Buổi sáng tốt lành! Ngày hôm qua ngủ ngon không? ]
[ Đào: Chào buổi sáng, ngủ rất khá.
]
[ Tiểu Hoắc: Tôi cũng thế! Bây giờ phải đi ra ngoài làm việc.
]
[ Tiểu Hoắc: Hẹn gặp lại vào hai giờ chiều! ]
Con người trong giai đoạn yêu đương mặn nồng đều là những kẻ dối trá.
Đào Tri Việt yên lặng nghĩ như vậy.
Dù không ngủ được bao lâu nhưng cả người cậu đều tràn đầy năng lượng, cậu đặc biệt đi đến một chuỗi cửa hàng lớn cách đó 2km, đi dạo một vòng với hiệu suất rất cao, mua rất nhiều thứ.
Hai đôi dép lê màu xanh da trời, hai chiếc ly thủy tinh với họa tiết mắt búa nhìn thoáng qua rất là mùa hè, chiếc khăn trải bàn caro màu cà phê nhạt, hoa văn gợi nhớ đến chiếc bát đựng trái cây bằng nhựa thời thơ ấu......!
*Họa tiết mắt búa
Buổi sáng khi thấy ánh mặt trời lọt vào, cậu đột nhiên cảm thấy mọi thứ trong nhà quá đơn giản rồi.
Ngay cả đôi dép lê màu xám trên chân cũng trông vô cùng ảm đạm.
Cậu mua một đống đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mới tinh, lại mua rau và thịt dựa theo món ăn mà Hoắc Nhiên đã nói, khi xách ba cái túi nặng bước ra đón taxi, cậu thấy một người ở trạm xe buýt bên cạnh cậu đang bán hoa với giá hai mươi tệ.
Các loài hoa có màu sắc khác nhau tụ lại với nhau, hoa violet, hoa cúc La Mã, hoa baby, hoa cẩm chướng, hoa hướng dương......!
Bó hoa hồng mà Hoắc Nhiên tặng cho cậu ở rạp chiếu phim đã héo tàn, cậu đã chọn một ít cánh hoa đem đi phơi khô, sau khi thu thập xong thì đặt lên giá sách, sau này dùng làm thẻ đánh dấu trang.
Hiện tại chiếc bình vẫn còn nằm trên bàn như cũ, chỉ là bên trong trống trơn.
Đào Tri Việt về đến nhà, vội vàng buông đồ đạc xuống, cầm hoa hướng dương và nhà bếp, tỉa bớt cành lá, dựa theo phương pháp học được trên mạng, cậu ngâm cành vào trong nước ấm, bảo vệ vết cắt, sau đó cảm vào chiếc bình trong suốt bên cạnh cửa sổ.
Hoa hướng dương như đang mỉm cười nhiệt tình với cậu, những cánh hoa sắc cam vàng rung rinh theo gió.
Hai giờ chiều, tiếng gõ cửa đúng giờ vang lên, Đào Tri Việt đang nằm trên ghế sô pha phát ngốc nhìn phòng khách đổi mới, đột nhiên nhảy dựng lên.
Cậu từng bước một bước đi tới cửa, hít sâu, điều chỉnh biểu tình cho tốt rồi mới mở cửa.
Hoắc Nhiên vừa nhìn thấy cậu, hắn đã giơ hai cái túi thật đầy trong tay lên.
"Chào buổi chiều......"
"Dưa hấu!"
"Dưa hấu!"
Đào Tri Việt quyết đoán cướp lời, gần như đồng thanh với hắn.
"......" Hoắc Nhiên thật ngoài ý muốn, "Sao em lại đoán được, không nên! Là tôi nói chưa đủ nhanh sao?"
Đào Tri Việt tiếp nhận một túi dưa hấu và một túi đồ ăn vặt trong tay hắn, bắt đầu bậy bạ: "Bởi vì em thông minh."
Hoắc Nhiên mang đôi dép lê màu xanh da trời đặt ở cửa, trong lòng còn buồn bực: "Tại sao lại không đoán là đồ ăn vặt?"
"Em đã mua rất nhiều đồ ăn văt rồi, có hạt dưa, khoai lát, mực xé, bắp rang, thạch trái cây, Coca......!Những cái tên này hiển nhiên đều có khả năng."
"Nếu anh gọi em là hạt dựa, em sẽ đổi ghi chú của anh thành bếp gas á."
"......!Không được, tôi thích Tiểu Hoắc."
Cả một quả dưa hấu to, Đào Tri Việt mang nó vào nhà bếp, thuần thục cắt nó làm đôi.
Hoắc Nhiên đi theo phía sau, quan sát động tác của cậu: "Quả dưa này ngon không? Tôi chọn nửa ngày trời, gõ hết tất cả quả dưa trên sạp của người ta một lần......!Thanh âm hình như không khác nhau lắm, cuối cùng chủ sạp chịu không nổi, chọn cho tôi một quả."
Đào Tri Việt cười nói: "Rất đỏ, cũng có mùi rất ngọt, trịnh trọng khen ngợi nó à nha."
Cậu dùng màng bọc thực phẩm bọc hai nửa quả dưa hấu lại, bỏ vào tủ lạnh.
"Tiếc là nước máy trong mùa hè rất nóng." Đào Tri Việt lúc rửa tay thì không nhịn được cảm thán, "Trước kia khi còn nhỏ, ba em mua dưa hấu về là đều được ngâm trong một xô nước lạnh, ngâm sau khi tan làm, tới 9 giờ thì cắt ra ăn, cũng rất mát lạnh."
"Tôi cũng đã từng gặp qua, có lần khi đi leo núi, đi ngang qua một cái sạp nhỏ do cư dân trên núi dựng lên, họ dùng cái chậu bạc to đó để lấy nước suối trên núi, trong đó ngâm dưa hấu, cà chua, dưa chuột nhỏ......!Đều là những trái cây rất dễ ăn."
"Quả dưa hấu đó rất nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng." Hoắc Nhiên dựa vào cánh cửa trượt nhà bếp, cố gắng làm cử chỉ bằng tay, "Đại khái là to bằng hai bàn tay của tôi, tôi mua một quả, cắt