Ngày qua ngày trong tiếng ve kêu, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt, đã gần đến giữa hè.
Trước yêu cầu mãnh liệt của nhóm các nhân viên, tủ lạnh trong nhà bếp của công ty đã chứa đầy kem, sau khi bị tiêu hao hết dưới sự nhiệt tình của mọi người, ngày hôm sau nó lại được bổ sung thêm.
Theo quan sát của Đào Tri Việt, động tác cố định của Tiểu Quan viết chương trình mỗi ngày khi bị bug tra tấn, từ việc nhìn chằm chằm người vợ đáng yêu trong sách vò đầu bứt tai, chậm rãi biến thành nhằm ngay phía nhà bếp chọn một cây kem chậm rãi kỹ càng.
Tiểu Hoàng viết chương trình vốn là người yêu thích cà phê đen đơn giản, kiên trì muốn dùng cà phê đen để tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng thật sự chịu không nổi sự dụ hoặc của một người đang gặm kem ngọt ngào bên cạnh, hơn nữa người này còn một bên gặm một bên rít gào: Tui đã hiểu rồi, hóa ra là mắc kẹt ở đây!!
Kem không chỉ có thể giúp họ giải nhiệt mà còn có thể hỗ trợ bắt bug, điều này khiến người ta không thể không động tâm.
Lúc đầu Tiểu Hoàng còn nghiêm túc lựa chọn những cây kem kiểu cũ tươi mát trong suốt, thỉnh hoảng thì thay phiên với món kem đậu xanh kinh điển nhất, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, khẩu vị của hắn đã tiến hóa thành kem chocolate ngàn tầng nam việt quất.
Là lập trình viên thứ ba chứng kiến sự trưởng thành của họ mỗi ngày, Đào Tri Việt gần như phân chia một nửa quyền tự chủ kiên trì mỗi ngày nấu bữa tối, tự nhủ rằng mình không thể ăn đồ ngọt nữa.
Bởi vì Quan Vũ Đông thế nhưng có thể không chút chột dạ nhìn cậu nói: "Đào Đào, hình như cậu mập lên một chút."
"......! Chúng ta đang cùng nhau tiến bộ, cả về kỹ thuật lẫn trọng lượng." Đào Tri Việt gõ bàn phím bình tĩnh nói, "Hình như cậu có cằm nọng rồi."
Quan Vũ Đông đưa tay xoa bóp cái cằm của mình, càng bình tĩnh nói: "Không sao hết, ít nhất chúng ta có một điểm giống nhau, hạnh phúc khi mập."
"Bốn bỏ năm lên, chính là ta cùng nhau yêu đương." Hắn không khỏi cảm thán, "Có hơi vui sướng, lại có hơi muốn khóc."
"......" Đào Tri Việt nói từ tận đáy lòng, "Cậu là người lạc quan nhất mà tôi từng gặp, tôi phải học tập cậu rồi."
"Không cần khách khí, nhớ chia cho tôi chút may mắn tình yêu nha."
"Lại nói tiếp, tôi còn chưa nhìn thấy người yêu của cậu, chỉ mới lướt qua màn hình khóa điện thoại cậu thôi, khi nào thì cậu kéo ra gặp đây!"
Đôi mắt của Quan Vũ Đông tràn ngập khát vọng: "Tôi phải cảm ơn khuôn mặt mang dư vị của buổi trà chiều đáng nhớ, đó nhất định là ngọn nguồn của tuổi trẻ mập mạp hu hu hu!"
"Cậu đừng có bao biện, cậu chính là muốn bát quái." Đào Tri Việt không lưu tình chút chọc thủng hắn.
"Gần đầy anh ấy công tác có hơi bận rộn, buổi tối thường không rảnh, cuối tuần gọi mọi người ra ngoài ăn cơm thì có hơi không thích hợp, chờ anh ấy bận xong thì sẽ mời mọi người ăn tối."
"Được được, nếu như nghĩ không ra là ăn cái gì, tôi sẽ vô tư chia sẻ danh sách quán ăn tôi muốn đi!"
"Không cần lo lắng, anh ấy nhất định sẽ nghĩ ra." Đào Tri Việt ấm áp nhắc nhở, "Hẳn là sẽ khiến cho cằm cậu đầy đặn hơn một chút."
Một tháng này, Hoắc Nhiên đã thay đổi từ một người thích học hỏi từ amway trong mục du lịch của diễn đàn Thiên Không, biến thành một tiểu trợ thủ trí năng cho việc ăn, uống và vui chơi ở thành phố Tấn Bắc.
Thời gian làm việc Hoắc Nhiên rất bận, buổi tối cơ bản cũng phải đi ăn tối xã giao, nhưng cuối tuần thường có thể giữ lại.
Mỗi tối thứ sáu, Hoắc Nhiên sẽ tổng kết lại kiến thức ăn uống và vui chơi mà hắn học được trong tuần này, gửi cho Đào Tri Việt, sau đó thảo luận xem thứ bảy và chủ nhật này sẽ đi đâu chơi.
Những ngày nằm liệt ở nhà cuối tuần suy nghĩ xem phải làm gì cũng hết sạch.
Sau khi tan làm lúc 6 giờ tối, Đào Tri Việt sẽ chờ đợi tiến độ của dự án vào một ngày mới.
Sau khi chơi đủ cuối tuần về đến nhà, cậu sẽ chờ mong đến đích của tuần mới.
Cuộc sống không hẹn mà tràn ngập những bất ngờ, ngày tháng nhanh chóng trôi đi như nước chảy.
Đương nhiên, cân nặng cũng vô thức theo đó mà tăng lên.
Thói quen hằng ngày của Hoắc Nhiên là chạy bôn ba khắp nơi, bận rộn rất nhiều, hắn nhất định phải dành thời gian mỗi ngày để tập thể dục trong phòng tập của khách sạn, cho nên hoàn toàn không có mập lên, thậm chí còn ốm hơn một chút.
Mà Đào Tri Việt thì ngày nào cũng ngồi trước máy tính gõ số hiệu, về nhà còn phải tự mình mùa đồ nấu cơm, đồng thời còn phải chống lại sự dụ dỗ ăn kem dưới mí mắt của những đồng nghiệp vô lương tâm, sự tự chủ mỗi ngày đều không còn chút nào.
Đôi giày chạy bộ mà cậu lấy ra để trên giá giày ở huyền quan hai tháng trước, chỉ dùng qua một lần, hiện tại chúng đã phủ đầy bụi.
Dù sao, ngày mai sẽ nhất định.
Hiện tại khuôn khổ chương trình của《 Thế giới mới 》 về cơ bản đã được xác định, dưới sự nỗ lực không ngừng của ba người bệnh hạnh phúc mập, ý tưởng mà Đào Tri Việt đề cập trong quá trình phỏng vấn gần như đã thành hiện thực.
Bên kế hoạch mỗi ngày vừa rụng tóc vừa nghĩ cốt truyện, mỹ thuật thì tạo ra một số phiên bản của các bản vẽ ý tưởng, tất cả mọi người vừa đau lại vừa hạnh phúc.
10 giờ 30 phút sáng, tiểu trợ thủ trí năng Hoắc Nhiên gửi lời nhắc "Đứng dậy đi một chút" đúng giờ.
[ Tiểu Hoắc: 10 giờ rưỡi rồi! Mau đứng dậy đi lại đi, đừng ngồi quá lâu.
]
[ Tiểu Hoắc: Sáng nay không quá bận, đợi chút có một bất ngờ cho em xem.
]
[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ dán mặt.gif]
[ Đào: Đứng dậy đây! Em có thể vào bếp để pha một ly trà.
]
[ Đào: Em rất mong chờ, nhưng mà không cần buổi trà chiều đâu (-)ノ)-) ]
[ Đào: Gấu nhỏ khom lưng.gif]
[ Tiểu Hoắc: Ha ha ha ha ha (-)ノ)-) ]
[ Tiểu Hoắc: Như vậy! Ngày mai chúng ta đi leo núi đi! ]
Không sai, hôm nay lại là một ngày thứ sáu vui vẻ.
Đào Tri Việt trở lại với chiếc ly nóng hổi lượn lờ, tâm như nước lặng đi ngang qua Quan Vũ Đông đang gặm kem.
Căn biệt thự hôm nay hình như có gì đó không đúng, thừa dịp thời gian uống trà nghỉ ngơi, Đào Tri Việt nhìn xung quanh trong chốc lát, cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác thường.
Cây đa trên chiếc bàn tròn nhỏ ngoài ban công hôm nay không hề xuất hiện, cây cối xanh um tươi tốt không thấy, vị sếp Giang Dã mỗi ngày đến công ty sớm nhất thế nhưng hôm nay không đến làm.
Dưới tình huống bình thường, những người bình thường sau khi gia nhập công ty một tháng, thường sẽ từ những người đến làm việc sớm, dần dần sẽ đi vào giai đoạn giai tầng trung gian, theo thời gian trôi qua, cuối cùng sẽ biến thành những kẻ già đời nghiên cứu địa hình một cách chính xác.
Bởi vì sống ở xa, Đào Tri Việt hiện tại về cơ bản đến công ty có một chút khó khăn, cho nên Giang Dã thân là sếp lại là người quanh năm đến sớm nhất đã mang đến cho cậu một chấn động lớn.
Cậu tò mò hỏi Tiểu Hoàng đang do dự không biết có nên sờ tủ lạnh không: "Hôm nay sếp không tới sao?"
Tiểu Hoàng suy nghĩ một lúc, thập phần nghiêm cẩn trả lời: "Suy đoán dựa trên số liệu trước đây của anh ấy, có 1% xác suất là trong nhà có việc, có 99% xác suất là Đa tổng có việc."
"Nhưng mặc kệ thế nào, sếp cũng sẽ đến công ty một chuyến, hơn nữa sẽ cùng Đa tổng ăn không ngồi rồi đợi đến khi tan tầm.
Đợi chút nữa cậu sẽ nhìn thấy một người không quá giống sếp, không cần quá kinh ngạc, hãy bình thường thôi."
"......" Đào Tri Việt cũng suy nghĩ một chút, "Này hẳn xem như là não yêu đương nhưng tâm sự nghiệp đúng không?"
Tiểu Hoàng vẻ mặt nghiêm nghị: "Thật khó để phán đoán, có thể nói là trọn vẹn một khối.
Tóm lại sếp là người đàn ông thần kỳ nhất mà tôi từng thấy, tôi đối với anh ấy tràn ngập kính ngưỡng."
Đào Tri Việt tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Hơn mười phút sau, Giang Dã ôm chậu cây xuất hiện.
Cho dù Tiểu Hoàng đã tiêm qua châm dự phòng, nhưng Đào Tri Việt vẫn lắp bắp kinh hãi.
Giang Dã vạn năm lôi thôi lếch thếch, ngày hôm nay thế nhưng đã cạo râu sạch sẽ.
Khẩu hiệu quảng cáo tuyển dụng mới của Quan Vũ Đông "Buổi trà chiều ở biệt thự dương quang, sếp vừa đẹp trai vừa nghe lời", cuối cùng ngày hôm nay cũng đã được nghiệm chứng.
Không còn bộ râu xồm xoàm, Giang Dã thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều, chính là toàn thân trên dưới đều lộ ra một vẻ u buồn.
Hắn bước vào, cũng không có tâm tình chào hỏi những người khác, ôm chậu cây thong thả đi lên lầu.
Kết quả Tiểu Hoàng nói bình thường thôi còn giật mình hơn cả Đào Tri Việt: "Một ngày không gặp, Đa tổng thế mà rụng nhiều lá như vậy rồi, không phải là sinh bệnh đi?"
Nhóm nhỏ trong công ty lập tức nổ ra một cuộc thảo luận kịch liệt.
[ Là quan chứ không phải ộp: A a a tại sao lại như vậy, quá đột nhiên, tôi tưởng rằng lần này có thể thấy sếp để râu dài tới vai chớ! ]
[ Ngày mai nhất định có thể vẽ xong: Đa tổng nhìn bằng mắt thường có thể thấy thật thưa thớt!! Không cần a không cần BE hu hu hu, tuy rằng có thể thưởng thức sắc đẹp