Hoắc Nhiên đang ngồi trong phòng hội nghị nghe báo cáo công việc trong tuần, phát hiện điện thoại đặt ở trong túi đột nhiên rung lên hai lần.
Hắn đang một não mà làm hai việc, một bên nghe cấp dưới báo cáo, một bên tự hỏi vào tối nay nên làm như thế nào để giúp bạn trai và em gái có tính cách khác nhau thiết lập một mối quan hệ hài hòa và thân thiện.
Đây là bước đầu tiên chính thức giới thiệu gia đình mình với nửa kia, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.
Tính thời gian, Hoắc Tư Hàm lúc này chắc là đã đến nơi rồi, hẳn là tin nhắn của con bé gửi tới.
Hoắc Nhiên quyết định nhân cơ hội này tìm hiểu tâm tình và trạng thái của cô em gái giờ phút này đang thoát tuyến, phán đoán xem buổi tối nay có khả năng sẽ xuất hiện cục diện gì.
Vì thế hắn sử dụng biểu tình chuẩn mực và ổn định khi xử lý công việc, trượt mở khóa màn hình.
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Anh trai yêu dấu ơi.
]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Căn nhà thiệt không tồi nha.
]
Vừa nhìn thấy hai chữ "Yêu dấu" là không thấy có chuyện gì tốt, Hoắc Nhiên chỉ cảm thấy da đầu tê rần hết cả lên.
[ HR: Nói năng cho đàng hoàng, không cần dùng cái giọng điệu kỳ quái này.
]
[ HR: Có hai phòng cho khách, em tự chọn đi.
]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Thật vậy chăng? Nhưng mà em chỉ nhìn thấy một căn phòng ngủ chính thôi à, phòng ngủ phụ duy nhất cũng không có giường.
]
Hoắc Nhiên sửng sốt một chút.
[ HR: Em đang nói gì thế? ]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Nhưng những cái đó đều không quan trọng.
]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Bởi vì hình mẫu lý tưởng đẹp trai quá đi à, cảm ơn anh, anh trai yêu dấu.
]
Khi tin nhắn cuối cùng này nhảy ra, Hoắc Nhiên thiếu chút nữa là trực tiếp nhảy dựng từ trên ghế lên.
Vẻ mặt của hắn vừa cứng vừa đơ, ngay cả giám đốc bộ phận công trình đang phát biểu cũng nhận ra điều đó, âm cuối run lên, sau đó vô cùng khéo đưa khéo đẩy chỉnh lại cậu khẳng định leng keng hữu lực thành câu nghi vấn cẩn thận khiêm tốn
Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lật lại xem lịch sử trò chuyện.
[ HR: Tòa nhà 5 phòng 1502, mật mã 520520, anh nói trợ lý đến sân bay đón em.
]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Mật mã của anh cổ hủ quá rồi, kiến nghị kịp thời sửa chữa:) ]
1502.
Trời đất u ám.
Ăn nhờ ở đậu nhà hàng xóm quá lâu nên quên mất nhà mình là nhà nào.jpg
Nghĩ đến dấu vết sinh hoạt của hai người trải rộng khắp căn nhà, còn có biểu tình khiếp sợ trăm phần trăm của Đào Tri Việt.
Thế giới nội tâm của Hoắc Nhiên sụp đổ.
Cố gắng bình tĩnh lại, hắn mất bò mới lo làm chuồng.
[ HR: Anh báo sai số nhà, là 1901.
]
[ HR: Em mau ra đây, lên lầu, đừng làm ồn người ta.
]
[ HR gửi đi một phong bao lì xì.
]
Hắn thậm chí không từ thủ đoạn mà gửi một phong bao lì xì hối lộ khổng lồ.
Hoắc Tư Hàm nhận lấy với tốc độ ánh sáng, sau đó vui sướng bỏ chạy.
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Wow, cảm ơn sếp, sếp tuyệt quá đi à.
]
[ Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Em với hình mẫu lý tưởng cùng nhau chờ anh về nhà nha ~/ tình yêu ]
[ HR:......]
[ HR:!! Nhổ cái bao lì xì ra! ]
Trong tâm tình vô cùng trầm trọng, xung quanh Hoắc Nhiên bao phủ một màu xám u ám.
Giám đốc bộ phận công trình nơm nớp lo sợ nhìn về phía hắn, quả thực không dám tiếp tục nói tiếp, toàn bộ phòng họp đều đọng lại.
Hoắc Nhiên phản ứng lại, sau đó cố sức nặn ra một biểu tình tán thưởng: "Tiến độ không tồi, tuần sau tiếp tục cố gắng."
"Được, thưa Hoắc tổng." Giám đốc bộ phận công trình cố gắng tìm ra thâm ý trong lời nói của hắn, "Việc liên lạc với Cục giám sát môi trường hơi chậm, thứ hai tuần sau có thể được giải quyết toàn bộ.
Là tôi giám sát bất lực, xin lỗi, Hoắc tổng."
"......" Hoắc Nhiên đơn giản đâm lao phải theo lao, "Tuần này mọi người đều làm việc vất vả rồi, nắm chắc thời gian họp xong đi, trở về nghỉ ngơi cuối tuần vui vẻ."
Những người khác nghe vậy, biểu tình thoáng chốc nhẹ nhàng.
Chỉ có Hoắc Nhiên, vẫn duy trì tâm tình phức tạp khó miêu tả.
Thật vất vả thì cuộc họp mới kết thúc, thời gian cũng đã chạng vạng, tài xế mở cửa xe ra giúp hắn, Hoắc Nhiên lại mang vẻ mặt do dự.
Giờ khắc này, hắn muốn lập tức về nhà, lại thật không dám về nhà.
Theo lý mà nói, Đào Tri Việt phải nên gửi tin nhắn hỏi hắn nên làm cái gì mới đúng, dù gì thì cũng nên chất vấn hắn là tại sao mà báo sai số nhà.
Nhưng mà thanh tin nhắn yên tĩnh lạ thường, không có bất kỳ tin nhắn mới nào từ cậu.
Điện thoại càng an tĩnh thì Hoắc Nhiên càng hoảng.
Tái xế ngồi trên ghế lái cung kính hỏi: "Hoắc tổng, về Gia An Danh Uyển sao?"
Hoắc tổng kinh hồn tán đảm cũng không phải là rất muốn trả lời vấn đề này.
Hắn dựa lưng vào chiếc ghế da thật trầm tư suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghĩ được một biện pháp đền bù.
"Chờ một chút, trước đi đến một nơi."
Sáu giờ tối, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Những đứa trẻ đang chơi đùa đạp trong tại khu vườn trong tiểu khu được người lớn đón về nhà, thanh âm non nớt dần xa, hương lúa thoang thoảng ngoài khung cửa sổ của từng hộ gia đình.
Cây cỏ hoa lá trong lúc nhất thời đều lặng đi, đèn đường đúng giờ sáng lên.
Từ thang máy bước ra, đi đến cửa phòng 1502, trong lồng ngực của Hoắc Nhiên đnag ôm hai vật lớn vốn dĩ muốn giơ tay gõ cửa, do dự một lát, vẫn là quyết định áp dụng chiến lược bảo thủ hơn, thăm dò tình huống hiện tại trước cái đã.
Tay chân hắn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa ra.
Đèn trong phòng khách sáng choang, một giọng nói hết sức quen thuộc vọng ra từ trong nhà bếp, Hoắc Nhiên hít sâu, lại hít sâu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía nhà bếp.
Ba tiếng trước, cũng là vị trí huyền quan.
Cảnh tượng nhất thời vô cùng xấu hổ, không khí phảng phất như ngừng trôi.
Đào Tri Việt liếc mắt một cái nhận là nhận ra cô gái trẻ tuổi trước mắt là em gái Hoắc Nhiên.
Nhưng Hoắc Tư Hàm thì không có bình tĩnh như vậy, trước đó nhìn thấy cậu đã phát ngốc vài giây, tiếp theo lùi về phía sau một bước, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, em gõ cửa sai nhà rồi, em là đang nói người khác người già mất trí nhớ, không có nói anh, tuyệt đối không có!!"
Vừa nói thì cô vừa định chạy tới ấn cửa thang máy, "Thật sự rất xin lỗi a a a, em đi liền nè! Lúc nãy em còn chưa gõ cửa đâu!!"
Đào Tri Việt trong lòng tràn đầy không biết làm sao bị phản ứng của cô chọc cười.
Cậu ho khan một chút, lên tiếng gọi Hoắc Tư Hàm: "Không cần xin lỗi, em không có gõ cửa sai nhà."
Hoắc Tư Hàm quay đầu nhìn lại với vẻ mặt ngơ ngác, thấy hình mẫu lý tưởng đẹp trai đang nhìn cô nở một nụ cười ôn hòa.
"Anh là bạn trai của anh trai em."
Hoắc Tư Hàm trợn tròn hai mắt.
Mãi đến khi bước vào nhà, đứng trên tấm thảm chùi chân chỗ huyền quan, nhìn bạn trai của anh trai lấy ra một đôi dép lê mới tinh, Hoắc Tư Hàm vẫn rất chi là hoảng hốt.
Giọng điệu của Đào Tri Việt có chút xin lỗi: "Anh không chuẩn bị trước dép lê cỡ nhỏ, em tạm chấp nhận mang đôi này vào đi, còn mới."
"Dạ, không sao." Vẻ mặt của Hoắc Tư Hàm mơ mơ màng màng, "Các anh là cùng......!Ở chung sao?"
"......! Không có." Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà thề thốt phủ nhận, "Nhà của anh ấy ở trên lầu, hẳn là lúc báo địa chỉ cho em đã nói sai rồi."
Nhưng mà Hoắc Tư Hàm đã nhìn thấy chiếc đồng hồ quen thuộc trên bàn ăn, còn có chiếc áo sơ mi tùy ý khoác lên lưng ghế.
Cô nghĩ một đằng nói một nẻo gật đầu: "Dạ, em tin."
Đào Tri Việt chú ý tới ánh mắt của cô, cảm thấy thiệt là xấu hổ, cậu lập tức lướt qua mọi chi tiết của toàn bộ ngôi nhà trong đầu.
Bàn ăn, sô pha, bàn trà, bồn rửa mặt, giường......
Chỉ có phòng ngủ phụ dành riêng cho việc chơi game là tuyệt đối an toàn.
Cửa phòng ngủ không đóng, Đào Tri Việt hơi hơi nghiêng người, chặn tầm mắt của Hoắc Tư Hàm có khả năng di chuyển đến đó bất kỳ lúc nào, bịt tai trộm chuông nói: "Di chuyện nguyên quãng đường rất mệt đúng không, muốn chơi máy tính hay nghỉ ngơi một chút không?"
Hoắc Tư Hàm vô cùng hiểu chuyện và phối hợp: "Thật tốt quá, em cũng muốn vậy, đã lâu rồi em không chơi game."
Cô mang dép lê, bỏ hành lý xuống, rất chi là hiểu chuyện mà lấy tay che mắt lại, đi về phía phòng trò chơi đã được cải tạo.
"Màn hình thật lớn! Cái ghế chơi game này cũng thật thoải mái!" Hoắc Tư Hàm thốt lên, "A, còn có giá đựng đồ ăn vặt, thạch trái cây này thoạt nhìn ăn thật ngon nha, đáng giận, vậy mà em chưa từng ăn, về nhà em cũng muốn có một căn phòng như vậy......"
Không biết vì cái gì, nghe thấy thanh âm hoạt bát lại sung sướng của Hoắc Tư Hàm, tâm trạng của Đào Tri Việt trở nên tốt hơn ngoài ý muốn.
"Muốn uống gì không? Tủ lạnh có sữa bò, nước chanh và coca, hay là em muốn uống cái gì khác?"
"Em muốn coca! Cảm ơn chị dâu......!Anh!"
Quả nhiên là hai anh em cùng chung khẩu vị.
Đào Tri Việt mang coca ướp lạnh vào phòng trò chơi, giúp cô mở điều hòa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà.
Cậu ném tất cả những thứ không thích hợp để người khác nhìn thấy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng, còn cố ý dùng chìa khóa khóa trái cửa, để tránh xuất hiện thảm kịch xác xuất nhỏ bị gió thổi mở cửa.
Dùng giẻ lau lau khắp nhà một vòng, Đào Tri Việt cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở ngồi trên sô pha, nhìn căn nhà rực rỡ hẳn lên trước mắt, cậu tự hỏi nên làm thế nào để hòa hợp với em gái trong lần đầu tiên gặp mặt.
Chiếc vali màu vàng tươi của Hoắc Tư Hàm được đặt trên thảm trải sàn ở huyền quan, trên chiếc vali được dán những miếng dán hoa hòe lòe loẹt, trên tay cầm có treo một chú gầu nhỏ lông xù xù, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ đáng yêu.
Đào Tri