[ Đào: Buổi sáng tốt lành / ☀️]
[ Đào: Hôm qua tôi ngủ hơi sớm, ngủ rất ngon ~]
Đào Tri Việt thường thức dậy lúc 7 giờ 30, 8 giờ 30 ra khỏi nhà, 9 giờ chính thức làm việc.
Mà do hôm qua ngủ sớm, Đào Tri Việt thường ngủ chín tiếng một ngày đã thức dậy lúc 6 giờ 30, trong phòng nhuộm dần ánh nắng xám xanh, cậu đứng dậy mở cửa sổ, không khí mát mẻ và trong lành của sớm mai tràn vào, là hương vị chỉ có vào buổi sáng.
Nhìn thấy lời chúc ngủ ngon từ HR, tâm trạng của Đào Tri Việt bất giác hưng phấn lên.
Lâu lắm rồi cậu mới được nghe người khác chúc ngủ ngon.
Đào Tri Việt cảm thấy hôm nay là một buổi sáng tốt nhất trong thời gian gần đây, hơn nữa, đây là sáng thứ sáu.
Vì chúc mừng ngày tốt lành này, sau khi Đào Tri Việt rửa mặt xong thì quyết định xuống dưới nhà chạy bộ nửa tiếng.
Mặc dù lúc còn là sinh viên năm nhất, cậu đã thề là sẽ rèn luyện sức khỏe để đảm bảo sự khỏe mạnh, nhưng mỗi sáng cậu phải dùng hết tính tự chủ của bản thân để thức dậy, nấu đồ ăn sáng và đi làm, cho nên việc dậy sớm tập thể dục cứ như vậy mà cuốn theo chiều gió, những dụng cụ thể thao mà cậu đã mua cách đây ít lâu cũng nằm trong xó luôn.
Đào Tri Việt mang đôi giày chạy bộ mới tinh, tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Lúc này những nhân viên văn phòng còn chưa đi làm, thỉnh thoảng có đứa học sinh cấp hai cầm theo bữa sáng vọt lẹ ra ngoài, hoặc là ông lão xách giỏ đan chậm rãi đi về phía chợ bán thức ăn, nơi nơi lộ ra sự vắng vẻ.
Vị trí địa lý của tiểu khu không tồi, đi bộ năm phút là có thể đến công viên có phong cảnh rất đẹp, những cư dân xung quanh cũng thường xuyên tập thể dục buổi sáng ở đây.
Bây giờ là đầu hạ, những cây sơn chi tử trong công viên được tắm mình trong ánh ban mai nhàn nhạt, xanh tươi ướt át, những bông hoa trắng tinh lẳng lặng nở rộ, tỏa hương thơm ngát, toàn bộ công viên tràn ngập hương thơm ấp áp của loài hoa sơn chi này, đó là một thương thơm gợi con người ta nhớ đến tuổi thơ và quê hương.
Chạy bộ trong không khí thơm mát như vậy, thời gian phảng phất như được kéo dài vô tận, Đào Tri Việt mồ hôi nhễ nhại, đầu óc trôi đi, suýt chút nữa là đụng vào một bé gái.
Cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi, mặc váy hoa, khuôn mặt ửng hồng, cúi người bắt bướm trong bụi hoa ven đường, vì quá mải mê chơi mà không cẩn thận chạy ra giữa đường.
Cũng may Đào Tri Việt kịp thời dừng lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, dắt bé gái đến bãi cỏ an toàn, thấy xung quanh không có người lớn nào, cậu ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi bé, "Sao em lại chơi một mình ở đây?"
Đầu tiên bé gái ngơ ngác nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe, sắc đen thuần túy, sau đó lại vui vẻ mỉm cười, Đào Tri Việt ngẩn ra.
Trước kia lúc học cấp ba, một cô bé cũng tầm tuổi này sống trong căn nhà ở tầng dưới cũng không sợ người lạ, khi thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang thì bé cũng mỉm cười nhìn cậu.
Đào Tri Việt mười sáu mười bảy tuổi vẫn luôn muốn có một đứa em gái, cậu cảm thấy cô bé hàng xóm này rất đáng yêu nên mỗi ngày đều mang cho bé một viên kẹo xinh xinh, chọc cô bé cười cong cả mắt, sau đó sẽ ngọt ngào nói hẹn gặp lại với cậu.
"Ông nội đang dắt chó đi dạo, không biết đi đâu nữa!" Bé gái nghiêm túc nhìn xung quanh, thanh thúy trả lời cậu.
Đào Tri Việt phục hồi tinh thần, suy nghĩ một chút, cậu không yên tâm để bé gái lại một mình trong công viên đông đúc, lại không dám tùy tiện dắt bé đi tìm ông nội nên đơn giản là đợi ở một bên, chờ ông nội bé tự mình tìm tới.
"Anh trai ơi, em tên là Thu Thu." Bé gái mất đi hứng thú bắt bướm, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với cậu, "Anh thật đẹp trai nha, còn đẹp trai hơn anh của em nữa."
Đôi mắt đơn thuần của Thu Thu không hề che dấu sự yêu thích, Đào Tri Việt bật cười, khen lại cô bé: "Em cũng rất đẹp, còn đẹp hơn cô bé nhỏ mà anh quen."
Thu Thu thẹn thùng, bụm mặt, giọng nói tràn ngập niềm vui sướng, "Thật vậy chăng?"
"Thật đấy." Đào Tri Việt mỉm cười gật đầu, "Ngày nào Thu Thu cũng cùng ông nội dắt chó đi dạo sao?"
"Dạ, Thu Thu thích dậy sớm.
Có phải đây là lần đầu tiên anh trai chạy bộ không? Những buổi sáng trước em chưa từng gặp anh nha."
Thu Thu bấm ngón tay tính toán, trí nhớ bé rất tốt.
Đào Tri Việt có điểm xấu hổ, cậu thật chẳng khá hơn một nhóc con, "Sau này anh trai sẽ thường xuyên chạy bộ.
Nhưng mà khi Thu Thu cùng ông nội dắt chó đi dạo thì phải theo sát ông nha, đừng để bị lạc."
Thu Thu vừa định nói chuyện thì nhìn thấy một ông lão dắt một con Samoyed trắng như tuyết chầm chậm chạy tới, bé lập tức bị dời đi lực chú ý, "Ông nội! Ông đi đâu thế?"
"Ai nha cục cưng của ông, ông tìm con nửa ngày trời!" Ông lão đỡ eo thở dốc.
Dừng lại một chút, ông lão liên tục nói lời cảm ơn với Đào Tri Việt, nói rằng vừa rồi chú chó chạy loạn quá nên nhất thời không để ý đến Thu Thu.
Đào Tri Việt cười cười, nói không sao, cậu nhìn đồng hồ, đã đến thời gian ăn sáng và đi làm.
Khi cậu xoay người rời đi, Thu Thu giơ tay nhỏ đô đô của mình lên, cười tủm tỉm chào tạm biệt cậu: "Anh trai ơi, ngày mai gặp lại!"
Đào Tri Việt hoảng hốt.
Cô bé lưu lại trong trí nhớ kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ lớn lên nữa, lòng bàn tay cầm viên kẹo màu sắc rực rỡ, nở nụ cười với đôi mắt cong cong với cậu: Anh trai ơi, ngày mai gặp lại.
Trong khoảnh khắc đó, cậu gần như nghĩ rằng mình đã trở lại nơi từng ở, khu nhà cũ kỹ sống hơn mười mấy năm, cậu mang cặp sách nặng trĩu, dậm từng bước chân lên lầu hai, mở cửa ra, cả ba và mẹ đều đang chờ cậu tan học về.
Hương thơm của hoa sơn chi thấm vào cơ thể cậu, ngọt ngào đến mức dệt nên một giấc mơ đậm không thể hòa tan.
Đào Tri Việt không dám quay đầu lại, vội vàng rời đi.
*
Công ty trò chơi Trí Thông.
Bầu không khí hôm nay trong công ty có chút kỳ quái, vị CEO thường xuyên đến muộn về sớm đã tới rồi, hơn nữa biểu tình rất nghiêm túc gọi giám đốc nhân sự và người sản xuất dự án đi, ba người vào văn phòng khe khẽ nói nhỏ.
Những nhân viên làm biếng lười nhác hàng ngày đều có chút khẩn trương, đôi mắt láo liên dáo dác nhìn xung quanh.
Cá dự án của công ty này tuy có hơi tệ nhưng sinh lời rất cao, cho nên mức lương cũng không thấp, trong ngành sản xuất game 996 này nói chung, việc tăng ca là không quá nghiêm trọng, nhưng đối với nhiều người mà nói, đây là một công việc không tệ.
Các nhóm nhỏ trên pp bắt đầu rộn ràng, thứ sáu vốn dĩ là không để tâm đến làm việc, không bằng cùng mọi người cùng nhau nói chuyện bát quái.
Sắc mặt Đào Tri Việt như thường lệ, bước chân vào công ty, làm lơ trạng thái xì xào bàn tán của những người xung quanh, cũng mặc kệ Tiết Hoa Xán đang cực kỳ phấn kích bên cạnh.
Cậu bật máy tính, dựa theo phương án kế hoạch tối ưu hóa ngày hôm qua, tiếp tục sửa bug.
Nửa tiếng sau, ba người cùng nhau đi ra, trong đó CEO nhìn quanh văn phòng một vòng, ánh mắt sáng lên, lập tức đến chỗ làm việc của Đào Tri Việt.
Khi Đào Tri Việt rời đi với CEO, trong lòng còn có chút bực bội, cậu còn đang viết