Buổi tối ngày hôm nay, Hoắc Nhiên đã ngủ rất muộn có một giấc mơ ngắn.
Hắn mơ thấy mình đang lái xe, hình như là đang chạy trên một con đường núi quanh co khúc khuỷu, một bên là cây cối trên núi xanh um tùm, một bên là hẻm núi với mây mù lượn lờ.
Người ngồi trên ghế phụ đang duỗi tay điều chỉnh nhạc, đổi lựa chọn nhạc Bruce trữ tình của hắn thành nhạc Bassar nhẹ nhàng ánh mặt trời.
Có một vết sẹo dài màu sáng trên khuỷu tay của hắn, có chút mơ hồ khi bị ánh nắng từ trên cao chiếu xuống.
Trong tiếng nhạc tràn ngập tiết tấu, trong lúc nhất thời, sương mù tràn lan bốn phía đều tản ra một ít.
Hoắc Nhiên ghé mắt nhìn nghiêng, nguyên lai người bên cạnh là Đào Tri Việt.
Đào Tri Việt chọn nhạc xong, cuộn nửa người nằm dựa vào cửa kính bên canh, biểu tình lười biếng nhìn sương mù trong hẻm núi.
Em ấy trong giấc mơ thoạt nhìn không giống.
Hoắc Nhiên hình như cũng không quá giống nhau, hắn không thường cười, cho dù được ca khúc nhiệt đới tràn ngập phong tình vờn quanh, hắn cũng chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng lên mà thôi.
Chiếc xe thể thao màu đen chạy dọc ngọn núi, thỉnh thoảng sẽ đột nhiệt rẽ ngoặt dọc theo những ngọn đồi dốc và trập trùng.
Độ cong phía trước rất lớn, vị trí đặt gương góc bị lệch.
Cây cối xanh tươi khắp núi đồi đung đưa trong gió với tiếng lao xao.
Giây tiếp theo, Hoắc Nhiên bừng tỉnh vì đồng hồ báo thức.
Hắn nhắm mắt tắt báo thức trên điện thoại một cách thuần thục, sau đó xoay nghiêng người sang một bên, thoải mái vươn tay ra.
Trống không.
Bàn tay trực tiếp rơi xuống chăn bông điều hòa mềm mại.
Hoắc Nhiên rốt cuộc cũng mờ mịt mở mắt ra, nhìn cái gối trống không bên cạnh, lại nhìn điện thoại.
7:30 sáng.
Hôm nay là thứ hai, nên đi làm.
Nghĩ tới, đêm qua hắn lên lầu ngủ một mình.
Giấc mơ vừa xảy ra vẫn còn in rõ trong tâm trí hắn, Hoắc Nhiên rời giường, xỏ dép lê, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng ngủ cho khách đóng chặt, Hoắc Tư Hàm chắc chắn vẫn còn đang ngủ nướng, không biết Đào Tri Việt đã thức dậy chưa.
Hoắc Nhiên vừa đánh răng trước gương, vừa nhớ lại chi tiết giấc mơ vừa rồi, định rửa mặt xong sẽ chia sẻ nó với Đào Tri Việt.
Sở thích âm nhạc trong giấc mơ của họ thế nhưng đã thực sự bị đảo ngược, hơn nữa còn cùng nhau ngồi trong xe hơi, hắn còn lái một chiếc xe thể thao mui trần mà hắn thường không thích lắm.
Quả nhiên là một giấc mơ.
Cửa sổ phòng tắm mở ra, Hoắc Nhiên miệng đầy bọt trắng đi đến bên cửa sổ liếc mắt nhìn xuống lầu.
Trong hoa viên, một ông lão tinh thần quắc thước quả nhiên đang đánh quyền.
Hơn nữa hôm nay ông ấy đã thay đổi một bộ quyền pháp, động tác có chút xa lạ.
Hoắc Nhiên thử dùng ý niệm học tập trong chốc lát, sau đó mở pp ra, dùng một tay quay video mười mấy giây rồi gửi cho Đào Tri Việt.
[ HR: Chào nhiệt đới buổi sáng, em đã dậy chưa? ]
[ HR: Chiêu thức hôm nay là gì? ]
[ HR: Hình như thoải mái hơn so với lần trước, thoạt nhìn tương đối dễ học hơn.
]
[ Đào: Chào buổi sáng, em vừa mới dậy.
]
[ Đào: Có chút giống Ngũ Cầm Hí.
]
[ Đào: Tại sao hôm nay lại à nhiệt đói? ]
[ HR: Bởi vì vừa rồi tôi có một giấc mơ.
]
Hoắc Nhiên đang muốn miêu tả giấc mơ của mình một chút, kết quả là giấc mơ giống như bị cướp mất khỏi tâm trí của hắn, vừa thất thần thì đã quên sạch sẽ.
[ HR:......!Xong rồi, quên hết trơn rồi.
]
[ HR: Lẽ ra tôi nên viết nó vào bản ghi nhớ càng sớm càng tốt.
]
[ HR: Tại sao lại là nhiệt đới? ]
[ Đào: Tại sao lại là nhiệt đới? ]
[ Đào: Mười lăm phút nữa xuống lầu ăn sáng.
]
[ Đào: Tư Hàm chắc là còn đang ngủ đúng không.
]
[ HR: Khỏi làm phiền con bé, cái đầu heo này se ngủ ít nhất là đến giữa trưa.
]
[ Đào: Lúc nghỉ ngơi thì anh cũng ngủ đến giữa trưa ^-^]
Hoắc Nhiên nhìn khuôn mặt cười quen thuộc này liền cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn một chút, mặc dù bị ám chỉ là heo.
Cảm xúc của Đào Tri Việt thoạt nhìn rất bình thường, vẫn như mọi ngày.
Hơn nữa còn chủ động mời hắn ăn sáng.
Rửa mặt xong, hắn chọn ngẫu nhiên một bộ tây trang trong tủ mặc vào, mười lăm phút sau, Hoắc Nhiên đúng giờ gõ cửa phòng 1502 dưới lầu.
Đào Tri Việt cầm cái thìa, vội vàng ra mở cửa.
"Không cầm chìa khóa à?"
"Có cầm." Hoắc Nhiên nhanh chóng sải bước vào cửa, đúng lý hợp tình nói, "Nhưng chính là muốn em mở cửa."
"......"
Đào Tri Việt yên lặng quét mắt nhìn hắn một cái, lại bước nhanh trở về nhà bếp.
Bữa sáng hôm nay chính là món mì trường thọ chúc mừng sinh nhật, nước súp trong veo được trang trí với rau xanh, trứng chần cùng hành lá xắt nhỏ, bốc khói thoạt nhìn rất sảng khoái.
"Tôi quên mất, phải ăn mì mừng sinh nhật chứ." Hoắc Nhiên ngạc nhiên nói, "May mà em nhớ rõ."
"Đột nhiên nghĩ đến, em cũng chán ăn bánh mì nướng rồi."
"Tối hôm qua ngủ có ngon không? Có nằm mơ không?"
"Đã quên, không quan trọng." Đào Tri Việt lời ít mà ý nhiều, "Dù sao thì sau khi tỉnh lại cũng quên hết."
"Có lý, tôi nhớ ngày hôm qua mơ một giấc mơ rất thú vị, nhưng mà nghĩ hoài không ra."
Trong mùi thơm lượn lờ của nước mì, hai người tùy ý hàn huyên một lúc.
Cầm cái tô cho vào bồn đổ ngập nước, Đào Tri Việt liếc nhìn điện thoại, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn một chút, lập tức chuẩn bị ra ngoại.
"Lão Phương kêu tụi em hôm nay đến sớm một chút, hình như có việc, có rất nhiều tin nhắn.
Em đi trước, anh nhớ khóa cửa đó."
Khi cậu xỏ giày ở huyền quan, Hoắc Nhiên còn chưa húp nước xong ra cửa tiễn cậu.
Hoắc Nhiên do dự một chút, cuối cùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Nếu có chuyện gì thì có thể nói với tôi."
Đêm khuya hắn đã phát ngốc nhìn cuốn nhật ký thật lâu, suy nghĩ rất nhiều phương thức đặt vấn đề, nhưng vẫn cứ cảm thấy không thích hợp.
Mỗi người đều có bí mật riêng không thể nói ra, có thể là chuyện riêng tư không bao giờ được công khác, chuyện này rất bình thường, vốn dĩ hắn không định hỏi.
Nhưng Hoắc Nhiên lại cảm thấy bí mật của Đào Tri Việt rất đặc biệt, giống như một khe núi ngăn cách giữa cậu với thế giới bên ngoài.
Hắn muốn làm phẳng khe núi này.
Hiện tại vừa vặn nhân cơ hội này nói ra.
Vì thế hắn liên tục nhấn mạnh: "Cái gì cũng có thể nói."
Đào Tri Việt cong lưng buộc dây giày, thắt một cái nút xinh đẹp, sau đó quay đầu lại nhìn hắn.
"Em biết rồi."
Cậu đẩy cửa ra, trong âm thanh kẽo kẹt vô cùng rõ ràng, cậu mỉm cười xoay người.
"Chờ em nghĩ kỹ phải nói như thế nào đã."
Cửa đóng lại.
Đào Tri Việt lặng lẽ đi thang máy xuống lầu, rời khỏi tiểu khu và lên xe buýt.
Rõ ràng là cậu đã rất nỗ lực để khiến bản thân quên đi tình tiết của cuốn tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết chỉ có văn tự, vừa lúc tác giả này viết không tốt lắm, hình tượng nhân vật đều rập khuôn, nội dung đối thoại đông cứng, thật nhiều tình tiết và hành vi cũng thật ly kỳ.
Thỉnh thoảng khi hư không ăn dấm, cậu có thể tự thôi miên chính mình, tiểu thuyết này chỉ là dùng tên tương đồng với Hoắc Nhiên mà thôi, nhân vật hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà đêm qua, Đào Tri Việt mất ngủ thật lâu đã nằm mơ, cậu nhìn thấy cảnh tượng tai nạn xe cộ trong cuốn tiểu thuyết vào giấc ngủ muộn của mình.
Cậu lấy góc nhìn của Thượng Đế nhìn chăm chú hết tất cả.
Đường núi quanh co, sương mù, gương chỗ rẽ mất đi tác dụng, tiếng thắng xe bén nhọn, âm nhạc đột nhiên im bặt.
Hoắc Nhiên trong mơ cho dù có tính cách bất đồng, nhưng lại có gương mặt giống nhau.
Người ngồi bên cạnh hắn thoạt nhìn chính là cậu, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Đào Tri Việt hy vọng bản thân mình sau khi tỉnh dậy sẽ sớm quên giấc mơ này, nhưng lại không như mong muốn, từng câu từng chữ của cuốn tiểu thuyết đã đọng lại trong tâm trí cậu từ rất lâu, được khắc sâu trong trí nhớ, giống như một bộ phim vậy.
Trên đường đi làm, tiếng người ồn ào, chim hót líu lo, tiếng còi xe không kiểm soát cũng không thành công giúp cậu di dời đi sự chú ý.
Tới công ty, Đào Tri Việt lập tức đi đến chỗ làm việc, chuẩn bị dùng công việc để làm tê liệt bộ não không nghe lời của mình.
Hầu hết các thành viên trong tổ dự án đã đến, Phương Thời Võ đang nhìn chằm chằm vào màn hình đánh máy, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Đào Tri Việt nhớ tới tin nhắn mình nhận được trong nhóm vào buổi sáng, vừa định hỏi hôm nay có chuyện gì thì thoáng nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của Tiểu Tống tổ mỹ thuật.
Bầu không khí dường như có chút ngưng trọng, không một ai lên tiếng.
Cậu có chút ngoài ý muốn, thả nhẹ động tác, lập tức quên mất tâm sự trầm trọng buổi sáng nay.
Tiểu Hoàng chương trình đi ra từ nhà bếp, cầm một ly nước ấm, cẩn thận đặt trước mặt Tiểu Tống.
Tiểu Tống đã không còn hoạt bát như trước, thấp giọng nói câu cảm ơn.
Đào Tri Việt gửi một tin nhắn trò chuyện riêng cho Tiểu Hoàng đã ngồi xuống chỗ làm việc.
[ Đào: Xảy ra chuyện gì thế? ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Tối hôm qua cậu không xem nhóm sao? ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Trò chơi của chúng ta bị người ta sao chép, còn bị trả đũa.
]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Haizzz, thật là tai bay vạ gió.
]
Nhìn tin nhắn trả lời của hắn, Đào Tri Việt rất ngạc nhiên.
[ Đào: Ngày hôm qua có chút việc, không để ý tin nhắn.
]
[ Đào: Chúng ta thậm chí còn chưa thực hiện bản thử nghiệm, cách chơi còn chưa có công khai, sao có thể bị sao chép được? ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Là tachie* bị sao chép, bắt chước ở cấp độ phân giải.
]
*Nguyên văn (立绘):từ mượn của 立ち絵 trong tiếng Nhật, có nghĩa là hình ảnh hai chiều trong game.
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Sáng nay Thư Du vừa tới đã khóc, bây giờ tôi cũng không biết phải nên làm gì nữa.
]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Cậu sẽ