Cuối tháng tám, thời tiết cuối cùng cũng nghênh đón một chút mát mẻ của mùa thu.
Cây đa nhỏ vươn lá trên chiếc bàn tròn nhỏ ngoài ban công, vẫn là một màu xanh đậm như cũ.
Chiều thứ sáu, buổi chia sẻ như thường lệ của công ty Nhất Khỏa Thụ.
Sau khi nghe tóm tắt công việc nửa đầu tuần và triển vọng của tuần tới, Đào Tri Việt chuẩn bị chào tạm biệt các đồng nghiệp, lên đường xuất phát đến sân bay.
"Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, tuần sau gặp lại!"
"Tuần sau gặp."
Quan Vũ Đông tự biên tự diễn: "Đào Đào cuối cùng cũng đến Nam bán cầu ngắm tuyết rồi sao? Thật ra tôi thấy đến Nam Cực xem chim cánh cụt vui hơn đó."
"Chim cánh cụt, chim cánh cụt mập mạp, đáng yêu lắm đó, nhớ chụp nhiều hình chút nha ——"
"Tỉnh lại đi, tôi chỉ là đến Yến Bình chơi hai ngày thôi." Đào Tri Việt không lưu tình chút nào mà đánh vỡ ảo tưởng của hắn, "Không có tuyết cũng không có chim cánh cụt, chỉ có bánh rán đường nha."
"A a a a không được nhắc tới ba chữ này, tôi đói bụng!"
"Bánh rán đường ở Yến Bình có phải là ăn ngon hơn không? Tức thiệt, thèm quá đi thôi, cuối tuần có người nào muốn đến Vớt Ánh Trăng không!"
"Muốn! Xong rồi cùng nhau chơi!"
Tiểu Hoàng đứng trước máy chiếu mà không một ai để ý vô năng cuồng nộ, "Chơi cái gì mà chơi, lo mà nghe cho kỹ nè!"
"Biết rồi biết rồi, cậu lại có một chiếc máy pha cà phê mới rồi, nhưng mà chúng tôi thực sự muốn nghe cái gì đó khác đi, chẳng hạn như chia sẻ một chút lúc mà cha mẹ cậu đặt tên cho cậu á, trong đầu suy nghĩ gì......"
"Ha ha ha ha ha ha, đừng nói ra cái tên cấm kỵ kia!"
Trong không khí tràn ngập vui vẻ của các đồng nghiệp như mọi khi, Đào Tri Việt mỉm cười rời công ty, bắt taxi ra xe buýt sân bay.
Lần trước khi đến Yến Bình, cậu còn mang theo một cái túi, trong túi là món quà dành cho Hoắc Nhiên.
Lần này thì hai tay trống trơn, bởi vì Hoắc Nhiên nói không cần mang gì cả.
Tới nhà chân chính của Hoắc Nhiên, trong lòng cậu vừa mong chờ vừa khẩn trương.
Mặc dù đã nhìn thấy năng lực đồng tiền được Hoắc Nhiên sử dụng ở nhiều nơi, nhưng Đào Tri Việt còn chưa thấy qua biệt thự cao cấp trong truyền thuyết của người có tiền đỉnh cấp, cho nên cậu vô cùng tò mò.
Tới sân bay, Đào Tri Việt từ xa đã nhìn thấy chiếc vali màu vàng tươi rất rực rỡ.
Hoắc Tư Hàm ngồi trên vali của mình, cùng với Hoắc Nhiên đứng bên cạnh đang nhìn xung quanh, Hoắc Tư Hàm sắc bén nhìn thấy cậu trước, vui vẻ vẫy tay với cậu.
Hai anh em đều mang kính râm, Hoắc Tư Hàm còn đội thêm một cái mũ, che chắn bản thân đến kín mít.
Chờ Đào Tri Việt đi đến trước mặt, cô ân cần đưa cho cậu một chiếc túi đựng mắt kính: "Anh Tri Tri mau mang vào đi!"
Đào Tri Việt theo lời mang kính râm, Hoắc Tư Hàm cảm thấy mỹ mãn gật đầu: "Tốt lắm, hai vệ sĩ của tôi đã đến đủ rồi, hướng tới trạm kiểm soát an ninh thôi!"
Hoắc Nhiên phun tào: "Đừng có nằm mơ, thoạt nhìn em giống trợ lý xách hành lý cho tôi hơn."
"Không thể nào không thể nào, nếu là trợ lý thực sự của anh nhìn thấy màu sắc của chiếc vali này thì sẽ không cảm thấy hình tượng tan vỡ sao?"
"Hay là anh đang ám chỉ rằng anh thích những màu sắc nữ tính như vậy?"
"......"
Đào Tri Việt vui vẻ không thôi: "Bỏ đi, anh không thắng Tư Hàm đâu."
Hoắc Nhiên không chịu thua: "Tôi nhường con bé trước một hiệp thôi."
"Sau khi xuống máy bay thì trực tiếp đến nhà anh sao?" Đào Tri Việt có chút thấp thỏm mà đặt câu hỏi, "Ba anh có ở nhà không?"
"Đừng khẩn trương, ông ấy đi công tác rồi, ngày mai mới về."
"Có nên chuẩn bị một chút quà không?" Đào Tri Việt lâm vào trầm tư, "Mặc dù nhà anh chắc chắn là không thiếu thứ gì, nhưng tay không tới nhà hình như không tốt lắm."
"Không cần đâu, tôi có người yêu chính là món quà tốt nhất."
Khi nói chuyện, Hoắc Nhiên vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Hoắc Tư Hàm: "Đúng không?"
Hoắc Tư Hàm nắm chặt tay: "Anh có thể nói sang chủ để mới không!"
Hoắc Nhiên lễ phép mỉm cười: "Không thể, kinh điển sẽ tồn tại vĩnh viễn."
Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh qua lối đi chuyên môn, giao hành lý cho nhân viên xử lý gửi vận chuyển, ba người ngồi đối diện không có hứng thú ngồi trong phòng chờ VIP chơi điện thoại, sau đó đi dạo xung quanh.
Hoắc Tư Hàm đi tới đi lui trong cửa hàng miễn thuế, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên nhìn đường băng bên ngoài cửa sổ kính trong suốt, đánh cuộc xem máy bay nào cất cánh trước.
Cách đó vài mét, một người đàn ông đội mũ lười trai nhìn về phía này như suy tư điều gì, bên cạnh là một chiếc máy ảnh.
Trên màn hình điện thoại của hắn không ngừng hiện lên những tin nhắn mới.
[A: Vẫn chưa ngồi xổm? Chắc là thật sự lâm thời đổi hành trình.
]
[A: Quên đi, không xong thì rút lui, đừng lãng phí thời gian.
]
Mũ lưỡi trai thoát khỏi giao diện lịch sử trò chuyện, mở trình duyệt lên, nhập tên của một người.
Hắn nhìn lướt qua bức ảnh xuất hiện trên kết quả tìm kiếm, đối chiếu với người đeo kính râm cách đó không xa, lập tức nở nụ cười.
[ Phấn đấu!: Có, thu hoạch ngoài ý muốn.
]
[ Phấn đấu!: Đại liêu, chờ đi.
]
Hắn giơ máy ảnh lên, chụp vài tấm trước, sau đó ngừng thở, chờ đợi hình ảnh càng xuất sắc hơn.
Một lát sau, cô gái đi cùng đi ra từ cửa hàng miễn thuế, dừng lại trước cửa tiệm, Hoắc Nhiên và một người đàn ông khác kết thúc cuộc nói chuyện riêng, cũng đi qua đó, rất nhanh, giữa ba người dường như đã xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Chính là bây giờ.
Mũ lưỡi trai hưng phấn nhấn nút chụp liên tiếp, cố gắng ghi lại biểu cảm của họ tại thời điểm này nhiều nhất có thể, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng lần báo giá hào phóng này.
Hoắc Tư Hàm luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Cô quay đầu lại và không thu hoạch được gì, nhưng thật ra đã liếc mắt nhìn nhau với một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đi ngang qua.
Cô xấu hổ thu hồi tầm mắt, trong lòng mạnh mẽ cho ông anh đáng giận nhà mình từng cú đấm.
Bước ra khỏi cửa hàng miễn thuế, có một tạo hình thú bông đáng yêu đứng ở đó, tươi cười thân thiết, chiều cao gần ngang tầm mắt cô.
Mặc dù sản phẩm mùa thu mới của cửa hàng này không đẹp, nhưng con thú bông thương hiệu này còn khá xinh đẹp nha.
Trong lòng Hoắc Tư Hàm nghĩ như vậy, lập tức bị dời đi lực chú ý, lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp vài tấm hình.
Khi cô đang nhìn xung quanh để tìm góc độ, trên đỉnh đầu cô truyền đến một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng quen thuộc.
"Có muốn anh chụp ảnh cho em không?"
Trong lần đánh cược cất cánh vừa rồi, Đào Tri Việt thắng, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Tư Hàm muốn chụp ảnh lưu niệm, vì thế mang tâm tình tốt đến hỗ trợ.
"Dạ được dạ được, để em nghĩ xem nên tạo dáng nào cái đã."
Hoắc Tư Hàm đưa điện thoại cho cậu, đang định tiến lên một bước đến chỗ thú bông thì nghe thấy thanh âm ngăn cản của Hoắc Nhiên.
"Đừng nhúc nhích, giữ nguyên đội hình này, anh kêu ai đó tới, chụp ảnh cho ba người, à không, bốn người chúng ta."
Trong mắt Hoắc Tư Hàm truyền đến cảm giác chăm sóc người thiểu năng: "Anh đang nói gì thế? Đội hình gì?"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: "Em nhìn đi, bắt đầu từ thú bông, bốn người chúng ta đã đứng thành một hàng thẳng tắp, sự chênh lệch độ cao này, có phải giống như một dãy cấp số cộng không?"
Chiều cao của con thú bông chạm đến mắt của Hoắc Tư Hàm, chiều cao của Hoắc Tư Hàm cao đến bả vai Đào Tri Việt, chiều cao của Đào Tri Việt thì cao đến mắt của Hoắc Nhiên.
Ba người cộng với một con thú bông, vừa lúc đứng trên một đường thẳng, chiều cao dần dần tăng lên.
Một hai ba bốn.
Đào Tri Việt phản ứng vài giây, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Này rốt cuộc là mạch não thần kỳ nào thế?
Nhưng mà cậu cảm thấy cách gọi dãy cấp số cộng này cũng không được chặt chẽ cho lắm.
Đào Tri Việt phát huy tinh thần khoa học phải thật cụ thể này của mình: "Theo chênh lệch thực tế mà nói, hai đầu thoai thoải còn ở giữa dốc, em cảm thấy giống nửa bên trái của đường cong phân phối chuẩn hơn."
Hoắc Nhiên tưởng tượng một chút: "Có lý, vẫn là em thông minh.
Thật ra cũng rất giống một bộ búp bê xếp thành hàng, giả sử một bộ có sáu con, nếu bỏ con thứ ba và thứ tư đi thì biên độ chênh lệch này rất giống......"
Lời hắn nói còn chưa dứt, Hoắc Tư Hàm đã không thể nhịn được nữa, tiến lên đánh hắn.
"Hoắc! Nhiên! Anh! Câm! Miệng!"
"Làm gì, anh Tri Tri của em cũng nói, sao lại đánh anh chứ?"
"Em không quan tâm, là do anh mở đầu trước! Tên ngốc to con!!"
"Ha ha, búp bê nhỏ."
"Anh mới là búp bê nhỏ!! Cả nhà anh đều là búp bê nhỏ!!"
"Em có nghĩ tới việc......!Em cũng thuộc về cả nhà anh không?"
Mãi đến khi ngồi xuống ghế trên máy bay, bụng Đào Tri Việt vẫn còn đau do cười quá nhiều.
Hoắc Tư Hàm ngồi ở bên kia lối đi, hùng hổ tháo mũ xuống ném qua một bên, thở phì phò, bản thân mình cũng không cẩn thận bật cười thành tiếng.
Hoắc Nhiên ở bên cạnh nhìn cậu che bụng cười mệt mỏi, thò qua nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy sức mạnh ở eo và bụng của em còn chưa đủ khỏe, lần sau lại gập bụng một trăm cái đi."
Đào Tri Việt phản ứng nhanh nhạy mà đánh trả vào eo hắn: "Anh cũng nên mát xa nhiều hơn chút đi."
Hoắc Tư Hàm không chịu cô đơn, trộm ngắm bọn họ: "Hai