Trong khoảnh khắc này, mẹ Hoắc cảm thấy trái tim mình như bị người ta nắm lấy một chút.
Người trước mắt rõ ràng đang cười với bà, ánh mắt trong vắt thấu triệt, bà lại cảm thấy ánh mắt của cậu trai trước mặt đang xuyên qua bà, nhìn về một nơi rất xa xôi.
Xa đến mức không thể chạm, ven đường ẩn hiện những hồi ức thầm lặng.
Bà nhìn vào đôi mắt xa lạ nhưng chân thành tha thiết này, thế giới xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng.
Trong căn bếp rộng rãi thông thấu, những giọt nước đọng trên lá rau đã rửa sạch, nước dưa leo còn đọng lại trên mặt thớt gỗ, chiếc tạp dề được con gái thắt một cái nơ bướm sau lưng, con trai đang lén lút mở nắp xoong thịt kho tàu, còn có một người đàn ông trầm mặc đứng bên cạnh không thuần thục gọt vỏ khoai tây.
Thời gian phảng phất như trở về rất lâu trước kia, tất cả như chưa hề thay đổi.
Bụi bặm bị thổi bay trong không khí, giống như một dòng sông chảy ngược.
Mãi đến khi hốc mắt chua xót, cô không tự chủ mà chớp chớp mắt.
Vì thế dòng thời gian lại tiếp tục lưu động, bụi bặm mảnh vụn rơi xuống đất, ánh nắng buổi chiều chiếu qua tấm kính thủy tinh, nhuộm lên mái tóc mềm mại của cậu một màu vàng gần như trong suốt.
Bà nghĩ, cậu thanh niên lần đầu gặp mặt trước mắt này, có lẽ cũng có cảm xúc như vậy.
Thật ra mẹ Hoắc muốn theo bản năng mà ôm lấy cậu, một cái ôm đến từ người mẹ.
Bà tiến lên một bước lại một bước, bỗng nhiên nhớ tới vệt nước trên tạp dề, lại không hiểu sao cảm thấy cậu rất giống bà.
Cậu không muốn để cho người khác phát hiện ra cảm xúc như vậy, cho nên ánh mắt trước sau vẫn luôn trong veo, không có một tia hơi nước.
Cuối cùng, mẹ Hoắc chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo thun của cậu, ngay sau đó lộ ra nụ cười trong sáng như cũ.
"Cổ áo bị cong rồi." Bà nói, "Hoắc Nhiên cũng luôn là như vậy."
Trước kia khi Hoắc Nhiên mỗi ngày ra ngoài đi học, đều là tùy tay mang cặp xách trên lên, hai dây đeo thường xuyên khiến cổ áo chỉnh tề trở nên xộc xệch, mẹ Hoắc sẽ kịp thời gọi hắn lại, sửa sang lại cổ áo xong mới bằng lòng thả hắn đi.
Một lần lại một lần, không chê phiền lụy, mãi đến khi tách ra.
Đào Tri Việt bừng tỉnh khỏi hồi ức, dường như muốn nói cảm ơn, ánh mắt chớp động.
Lời nói đến bên miệng, lại hóa thành giọng điệu thật nhẹ nhàng.
"Sau này con sẽ soi gương trước khi ra ngoài."
Quả nhiên rất giống như bản thân mình.
Trong cuộc giao lưu không tiếng động, bà dường như đã lý giải sâu sắc về người thanh niên mẫn cảm, nội liễm lại kiên cường này, cũng không cần hỏi thêm gì nhiều nữa.
Mẹ Hoắc tiếp nhận lời nói của Đào Tri Việt, nhìn thoáng qua cậu con trai cao lớn của mình: "Nó trưởng thành rồi."
"Hơn nữa anh ấy đã trở nên rất giỏi trong việc chăm sóc mọi người." Đào Tri Việt thấp giọng nói, "Anh ấy rất tốt, là người tốt nhất con từng gặp."
Mẹ Hoắc tươi cười rạng rỡ: "Con rất có ánh mắt, Hoắc Nhiên cũng rất có ánh mắt."
Bao tay cách nhiệt bị Hoắc Tư Hàm cướp đi, không thể mở nắp nồi, Hoắc Nhiên ăn vụng thịt kho tàu thất bại, lại nghe mẹ và bạn trai ở bên cạnh đang khen hắn, rất là ngượng ngùng.
"Sao tôi lại cảm thấy vai trò của hai chúng ta đang bị đảo ngược thế, phải là tôi cùng với mẹ tôi khen em mới đúng."
"Mới không cần con nói, mẹ sẽ tự xem."
Mẹ Hoắc đuổi Hoắc Nhiên ra khỏi bếp, lại thấy Hoắc Tư Hàm đã bất tri bất giác ăn hết nửa quả dưa leo đã cắt, tức khắc cảm thấy bọn họ chỉ mới trưởng thành một chút thôi.
"Bác nghe Tư Hàm nói, tuần này nó tìm các con để chơi, có phải là gây phiền phức cho con rồi không?"
"Không có." Nghĩ nghĩ, Đào Tri Việt thêm vào một ví dụ rất có lực thuyết phục, "Tư Hàm còn nấu ăn, còn nấu rất giỏi."
"Thật vậy chăng?" Mẹ Hoắc cảm thấy hoài nghi, "Lần trước nó nói mới học được một loại thực phẩm bổ sung cho trẻ em, chạy tới dạy bác làm, món cháo thành phẩm cuối cùng ấy vậy là màu lục lam......"
Hoắc Tư Hàm cao giọng che lại lời nói của mẹ, không muốn đối mặt với quá khứ đen tối: "Đó là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!! Thất bại là mẹ thành công!"
"Vậy con đã giành được bao nhiêu người mẹ thành công rồi?"
Mẹ Hoắc bật cười, trong đầu chợt lóe linh quang, "Bác đột nhiên nhớ tới một thứ rất thú vị, con chờ chút, bác đi lấy."
Bà đưa các vá vào tay Đào Tri Việt một cách tự nhiên, đang muốn đi về phía hành lang, Hoắc Chấn Đông đang chuyên tâm gọt khoai tây kịp thời tiếng.
"Có thang máy ở cửa bên hông để đi lên lầu, không cần vòng xa như vậy."
"Lâu rồi không tới, thiếu chút nữa đã quên." Mẹ Hoắc hào hứng lập tức thay đổi lộ trình, còn không quên quay đầu lại dặn dò Đào Tri Việt, "Nhớ giúp bác trông xoong thịt kho tàu, đừng để nước bị cạn."
"Dạ." Đào Tri Việt gật đầu, quen thuộc vặn nhỏ lửa.
Hoắc Nhiên nở một nụ cười đồng tình với cô em gái đang ngu ngốc ăn mấy lát dưa leo: "Không biết tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức lịch sử đen tối nào của em đây."
"!!!"
Hoắc Tư Hàm hoàn toàn tỉnh ngộ, lộ vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nhét chiếc đĩa sứ vào trong tay Hoắc Nhiên, đuổi theo như điên.
"Mẹ!! Mau dừng lại!!!"
Thanh âm náo nhiệt đi xa, trong phòng bếp chỉ còn lại có ba người đàn ông.
Thịt kho tàu sôi sùng sục trong lửa nhỏ, Hoắc Nhiên dùng ánh mắt ý bảo hắn muốn mượn cơ hội nếm thử một miếng.
Đào Tri Việt lắc đầu, vô cùng có nguyên tắc.
Hoắc Nhiên ý đồ đánh đổi quyền lợi bằng những lát dưa chuột còn sót lại trong đĩa sứ.
Đào Tri Việt vẫy vẫy cái vá, kiên quyết từ chối.
Không ai nói chuyện.
Hoắc Chấn Đông vẫn còn đang âm thầm vật lộn với củ khoai tây.
Đào Tri Việt cảm thấy cậu nên chủ động nói gì đó với Hoắc Chấn Đông, nhưng nhìn thấy củ khoai tây gồ ghề lồi lõm trong tay ông, trong lúc nhất thời cũng không biết nói nên nói gì.
Hình tượng Hoắc Chấn Đông phú hào nghiêm túc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nháy mắt trở nên thật lập thể, thật phức tạp.
Hoắc Nhiên nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của cậu, cố gắng mở chủ đề: "Ba, ba gọt được mấy củ rồi?"
"......!Một củ."
Củ khoai tây màu vàng nhạt lẻ loi đứng trong đĩa sứ.
Nếu như dùng một từ để hình dung về củ khoai tây được gọt đến vô cùng cẩn thận này, kia hẳn là gầy trơ xương.
Đào Tri Việt vô cùng nỗ lực nhịn cười, tìm ra một cái chén lớn từ trong tủ, nói với Hoắc Chấn Đông: "Bác trai, khoai tây tiếp xúc với không khí rất dễ bị oxy hoá, nên ngâm chúng vào nước sẽ tốt hơn."
Hoắc Chấn Đông ho khan một tiếng, gật đầu, nhường qua một bên.
Đào Tri Việt đổ nước vào chén, ngâm củ khoai tây gầy trơ xương vào, thuận thế đề nghị: "Nếu không để con gọt cho, bác nghỉ ngơi chút đi."
Hoắc Chấn Đông dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa dụng cụ gọt vỏ, đứng sang một bên quan sát động tác điêu luyện của cậu.
Hoắc Nhiên ở bên cạnh đi tới đi lui, tấm tắc bảo lạ: "Ba, ít nhất con có có một thứ vượt qua ba, so với ba thì con làm trở thủ nhà bếp giỏi hơn đó."
"......" Mặt già Hoắc Chấn Đông cứng đờ, có chút xấu hổ, "Lâu rồi chưa vào bếp, trước kia có gọt qua, bây giờ quên hết trơn rồi."
Hoắc Nhiên vô cùng hoài nghi: "Sao con không nhớ trước kia ba có làm."
"Khi đó con còn rất nhỏ, khoảng ba bốn tuổi, không nhớ cũng là bình thường.
Không chỉ gọt vỏ thôi, ba còn có thể khắc hình nữa."
Hoắc Chấn Đông như là nhớ lại cái gì, biểu tình căng chặt hằng năm nở một nụ cười.
"Lúc ấy nói là ăn cà rốt sẽ tốt cho cơ thể, mẹ con ngày nào cũng bắt con ăn hai củ cà rốt, nhưng con không chịu ăn, dù như thế nào cũng nhất quyết không ăn."
"Mẹ con tức giận quá nên quăng việc này sang cho ba, ba suy nghĩ rất lâu, biết con thích ăn cà chua, liền nghĩ cách gọt củ cà rốt thành mấy viên hình cầu, sau khi hấp chín thì lừa con nói rằng đây là giống cà chua nhỏ đặc biệt."
"Con tin, ăn rất nhiều, còn nói cà chua nhỏ này ăn rất ngon."
Hoắc Nhiên vẻ mặt không thể tin tưởng: "Khi còn nhỏ con ngu như vậy sao?"
Đào Tri Việt cho khoai tây đã gọt vỏ vào trong nước, hoàn toàn không ngăn được ý cười trên mặt.
"Bây giờ anh cũng giống vậy thôi." Đào Tri Việt cười nói, "Anh đoán xem cà chua nhỏ trong salad nguội mà anh ăn lúc trước là cái gì?"
Hoắc Nhiên có linh cảm không lành: "Là cà chua nhỏ......!Chẳng lẽ không phải sao?"
"Là củ cải đỏ bỏ đi phần lá.
Em phát hiện anh không thích ăn củ cải, cho nên lúc lần đầu tiên làm, vốn dĩ muốn hỏi anh là có thể ăn được không, kết quả chưa gì hết anh đã mở miệng nói là cà chua nhỏ này ăn rất ngon rồi."
"Em cảm thấy thật buồn cười, cho nên không giải thích, cũng sợ anh biết là củ cải rồi sẽ không ăn.
Sau này em còn thấy rất kỳ quái, tại sao anh lại nhầm củ cải thành cà chua chứ, mặc dù củ cải đỏ có hơi giống giống cà chua nhỏ."
Cả người Hoắc Nhiên đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc, thế giới quan ầm ầm sụp đổ.
Hoắc Chấn Đông hiếm khi cảm thấy thoải mái mà cười rộ lên.
"Con lớn như vậy rồi, tới củ cải cũng không biết đường phân biệt, sau này đi chợ rồi vào bếp nhiều chút, hỗ trợ Tiểu Đào."
Hoắc Nhiên cố gắng vớt lấy mặt mũi: "Bây giờ con có thể nấu ăn rồi, củ cải chỉ là điều ngoài ý muốn thôi."
Đào Tri Việt chế nhạo nói: "Canh chua thịt bò sao?"
Gần như đồng thời, Hoắc Chấn Đông cau mày nhớ tới bữa cơm trưa bất ngờ mấy tháng trước, "Cái món ăn chua lè đó?"
"......" Đối với cảnh tượng vô cùng hài hòa dị thường trước mắt, Hoắc Nhiên thật nghi ngờ sâu sắc.
"Sao con cảm thấy hai người hợp tác với nhau trêu chọc con, không đúng, con vẫn không tin quả cà chua nhỏ kia là củ cải, củ cải sao mà có vị như thế chứ."
Hắn lập tức lấy điện thoại ra lên mạng tìm hình ảnh.
Gọt vỏ xong, Đào Tri Việt rửa tay,