Trong hiện trường quá mức xấu hổ của Cận Thiếu Viễn, người đội mũ bảo hiểm màu vàng ở bên cạnh hắn cũng bật cười thành tiếng.
Cách chiếc mũ bảo hiểm, thanh âm có chút mơ hồ, tựa như tiếng âm vang.
Nhưng rất êm tai.
Việc đã đến nước này, Cận Thiếu Viễn từ bỏ giãy giụa, chỉ là dùng gậy trượt tuyết trong tay nhẹ nhàng chọt chọt đối phương.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói: "Đừng cười."
Kết quả đương nhiên là cười càng vui vẻ.
Cận Thiếu Viễn trầm mặc vài giây, ngay sau đó nỗ lực đứng lên, thuận tiện cũng kéo người mang mũ bảo hiểm màu vàng lên.
Nhưng mũ bảo hiểm màu vàng cười quá vui vẻ, đơn giản duỗi tay túm một cái, làm Cận Thiếu Viễn lại ngã phịch mông xuống.
Bọt tuyết bắn lên lả tả.
Không biết tại sao, nhìn thấy một màn này, trong đầu Đào Tri Việt thế nhưng xuất hiện ba chữ cái to.
KDL*.
*Viết tắt của 磕到了: Nghĩa là tui đã thấy sự tương tác siêu ngọt ngào và dễ thương của CP của tui rồi.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Nhiên vẫn còn đang cười, ánh mắt của hai người đạt thành nhất trí cách lớp kính.
Đây nhất định là đối tượng của Cận Thiếu Viễn.
Thật hiếu kỳ.
Điều càng đáng ngạc nhiên chính là, Cận Thiếu Viễn bị mắc kẹt trong tuyết, thế nhưng còn rất có đạo đức công cộng di chuyển đến rìa đường trượt tuyết, miễn cho ảnh hưởng đến người khác trên đường trượt.
So sánh với hình tượng vị tổng tài trung nhị trái pháp luật trước đây, nó đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là sức mạnh tình yêu sao?
Hoắc Nhiên dẫn đầu bày tỏ cảm xúc: "Lần này cuối cùng cậu cũng không cô đơn rồi."
Cận Thiếu Viễn chết lặng nói: "Tại sao lại là các ngươi?"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: "Thành phố tương đối nhỏ chính là như vậy, đi ở trên đường cũng sẽ gặp được người quen."
"Hãy hướng đến chỗ tốt, ít nhất lần này cậu chỉ là té ngã trượt tuyết bình thường, chứ không phải là một mình cầm một đống bạch tuột viên linh tinh lớn nhỏ đi ăn vặt."
"......!Tôi có cần phải cảm ơn cậu đã ghi nhớ rất rõ ràng như vậy không?" Cận Thiếu Viễn cắn răng nói.
Hoắc Nhiên mặt không đổi sắc: "Không khách khí."
Kể từ lần trước Hoắc Nhiên nhờ hắn hỗ trợ sắp xếp bắn pháo hoa ở công viên nước, hai người gần như đã xóa tan hiềm khích lúc trước, hơn nữa cùng với việc hợp tác trong các dự án đang phát triển, họ ngày thường cũng có liên quan, cũng có thể coi như là bạn bè.
Mũ bảo hiểm vàng đang yên lặng lạnh nghe không khỏi lặp lại: "Bạch tuộc viên......"
Thanh âm này tuyệt đẹp mà trung tính.
Không đợi những người bên cạnh nói tiếp, Cận Thiếu Viễn quyết đoán gỡ ski trượt tuyết đứng lên, tùy tiện chọn một hướng rồi đi ra ngoài.
"Chúc chơi vui vẻ, tạm biệt."
Nhìn hai bóng người dần dần đi xa, Hoắc Nhiên muốn nói lại thôi: "Tôi có nên nhắc nhở cậu ta, bên kia là đỏ......"
Đào Tri Việt không xác định nói: "Chắc là không cần đâu, em cảm thấy bạn gái của Cận thiếu sẽ nhắc nhớ hắn."
"Có lý, hấn thoạt nhìn thông minh hơn Cận Thiếu Viễn." Nói, Hoắc Nhiên không nhịn được hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không phải bạn trai sao?"
"Thanh âm cô ấy rất êm tai mà, sao là con trai được?"
"Nhưng hắn cao tương đương Cận Thiếu Viễn, hình như còn cao hơn một chút."
"Anh đây là kỳ thị người cao."
"Tôi không có, em đây mới là kỳ thị giọng nói."
"......" Đào Tri Việt kiên trì nói, "Em mặc kệ, chỉ là một cô gái có vóc dáng cao thôi."
"Một chàng trai phong cách trung tính." Hoắc Nhiên lời ít ý nhiều, "Đánh cuộc đi."
"Đánh cuộc gì?"
"Hỏi rất hay, tôi nghĩ xem......"
"Quên đi, không cần anh nghĩ, nếu em thắng thì ngày mai anh lau nhà, còn em thua thì ngày mai anh giặt quần áo."
Hoắc Nhiên đang định đáp ứng thì đột nhiên phản ứng lại: "Hai kết quả này hình như giống nhau."
Cùng lúc đó, Đào Tri Việt đã nắm gậy trượt tuyết, trượt xuống con dốc thấp một cách trơn tru, bên tai truyền đến tiếng gió lạnh lẽo.
"Không nghe thấy, kháng nghị không có hiệu quả."
Ván trượt để lại những vết xước nhạt trên đường trượt tuyết, rất nhanh, Hoắc Nhiên cũng đuổi theo.
"Giống như ông già Noel phát quà trên xe trượt tuyết sao?"
"Không giống, đây là không có chỗ ngồi."
"Vậy thì lần sau chúng ta hãy ngồi xe trượt tuyết đi, chơi vui lắm."
"......!Sao cái nào anh cũng từng chơi hết vậy?"
"Thật ra cũng có cái chưa bao giờ chơi ——"
Những giọng nói xa xăm hòa vào nhau và tản ra trong làn tuyết trắng.
Đến tối khi chuẩn bị về nhà, Đào Tri Việt đã có thể trượt tự nhiên trên đường tuyết trung cấp màu xanh.
Ở bên nhau với Hoắc Nhiên một thời gian dài, đại khái cũng lây được một chút năng lực học tập siêu mạnh của hắn.
Thế nhưng giới tính của người đội mũ bảo hiểm màu vàng vẫn còn là một bí ẩn.
Thật đáng tiếc, mãi đến khi rời khỏi sân trượt tuyết, bọn họ cũng không gặp lại hai chiếc mũ bảo hiểm bắt mắt đó, Cận Thiếu Viễn cùng bạn trai / bạn gái của hắn không biết đã dạo chơi nơi nào rồi.
Hoắc Nhiên vĩnh viễn tràn đầy lòng hiếu kỳ nhịn không được nhắn tin cho Cận Thiếu Viễn trên pp.
[ HR: Cận tổng, hỏi cậu một vấn đề.
]
[ Cận Thiếu Viễn:? ]
[ HR: Xin hỏi người đội mũ bảo hiểm màu vàng đồng hành cùng cậu hôm nay là phụ nữ hay đàn ông thế? ]
Cận Thiếu Viễn nhập nửa ngày, mới gửi tin nhắn mới.
[ Cận Thiếu Viễn:......]
[ Cận Thiếu Viễn: Hỏi cái này làm gì? ]
[ HR: Bởi vì quan điểm của hai chúng tôi không giống nhau, muốn biết là ai đúng.
]
Lần này Cận Thiếu Viễn trả lời rất nhanh.
[ Cận Thiếu Viễn: À, không cần phải biết.
]
[ HR:? ]
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện ở bên cạnh nó.
[ Bên kia đã bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy).
]
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, trầm tư một hồi.
Sau đó hắn cảm thán nói: "Ngay cả lời nhắc nhở của hệ thống cũng nghiêm ngặt như vậy......"
Đào Tri Việt đang nhìn trộm một cách quang minh chính đại cười ra tiếng: "Đây là sự trả thù đến từ Cận thiếu sao?"
Nhớ tới cuộc đối thoại thần kỳ ông nói gà bà nói vịt trước kia, Hoắc Nhiên cũng bật cười: "Vô cùng tuân thủ pháp luật."
Lượt về, đổi thành Hoắc Nhiên lái xe, hai người trao đổi vị trí.
Nhìn cánh đồng tuyết trắng được nhuộm bởi ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau, Đào Tri Việt lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Trên kệ trưng bày trong nhà đã đầy ắp, lại thêm một món đồ kỷ niệm nữa.
Đáng tiếc vào buổi chiều khi Hoắc Nhiên vô ý lật xe té ngã, đội mũ bảo hiểm nên không nhìn thấy rõ mặt, nếu không thì Đào Tri Việt cũng đã chụp một tấm rồi, sau đó sẽ lập tức đặt nó làm màn hình khóa điện thoại.
Từ lần đầu gặp gỡ với sự rụt rè khắc chế đến cảm giác thoải mái khi ở chung như bây giờ, Đào Tri Việt lần đầu tiên trải qua sự thay đổi và thăng hoa của giai đoạn cảm xúc, cảm thấy mỗi ngày đều tràn ngập những điều bất ngờ và hạnh phúc yên ổn, nghe có vẻ thật mâu thuẫn, nhưng chúng quả thực đang tồn tại.
Mỗi ngày đều như ánh vàng.
Trên cuốn lịch, ngày được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ đã đến.
Kỳ nghỉ phép tạm thời kết thúc, ngày hôm sau Đào Tri Việt vẫn đi làm như bình thường, phát hiện cảm xúc của toàn bộ đồng nghiệp nhóm dự án đều đang nhảy liên tục giữa "Chủ nhật sao còn chưa đế" và "A a a sao nhanh như thế đã đến chủ nhật rồi".
Đến lúc này, trò chơi đã hoàn toàn được định hình, không còn gì có thể sửa, trên thực tế cũng sẽ không bận.
Thế nhưng thành tích thử nghiệm trước càng tốt thì kỳ vọng sẽ càng cao, cũng sẽ càng thêm lo được lo mất.
Cho nên mọi người thường lo lắng quá mức để tìm ra lỗi trong modun mà họ chiu trách nhiệm, vì sợ kéo chân kéo hông sau khi lên mạng.
Vì thế người bận rộn nhất trở thành người lập kế hoạch và chế tác Phương Thời Võ.
Bận rộn khuyên mọi người bình tĩnh một chút.
Cuối cùng cũng tới giờ nghỉ trưa, nhìn biểu tình thay đổi thất thường của mọi người, Đào Tri Việt mới vừa thả lỏng ở khu trượt tuyết một ngày cuối cùng cũng khẩn trương theo.
Quan Vũ Đông thậm chí còn mang theo mấy túi bánh căng phồng,