Từ ngày gặp anh, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi chưa từng hối hận vì những gì mình đã làm.
- Hàn Thiên Vũ.... tôi..yêu..anh.
Một câu nói mà mang cả ngàn vạn đau thương. Cô cảm nắng hắn từ lần đầu tiên gặp. Dù biết tình yêu của mình dành cho hắn là sai trái. Nhưng là cô đã yêu tới mù quáng . Làm sao để có thể xoá bỏ cái tình yêu này. Nhưng cõ lẽ, cô đã kì vọng vào nó quá nhiều. Nhưng chưa lần nào hắn chịu hướng về phía cô, hiểu cho cô. Cũng chỉ chào hỏi cô qua loa rồi bơ. Cô cũng đều cố gắng chịu đựng, nhưng sức chịu đựng của con người cũng phải có hạn chứ.
-Lãnh Nguyệt Ân... cô đang nói gì vậy? Cô là bạn thân của Kỳ Kỳ đó.
-Kỳ Kỳ...Dương Gia Kỳ đấy sao?? Bạn thân?? Đúng vậy... tôi là bạn thân của cô ấy. Nhưng sao nào? Không lẽ tôi không được phép yêu người yêu của bạn thân? Rõ ràng tôi yêu anh trước khi 2 người yêu nhau mà.- Cô nói... những cảm xúc chỉ dám bộc lộ trong cơn say.
-Tôi không nghĩ cô lại là người như vậy đấy Lãnh Nguyệt Ân.- Hắn cười khinh bỉ- Người như cô cũng biết yêu sao? Cô không có tư cách để yêu!
-Tôi đâu phải người vô cảm.
Hắn hướng tới chiếc đồng hồ là quà sinh nhật của cô...món quà chứa vô vàn tình yêu thương của cô dành cho hắn. Nhưng cõ lẽ món quà đó