Sau vụ việc của tên Trương Dịch Đạt kia, hai người cũng không còn tâm trạng để vui chơi gì nữa. Hàn Thiên Vũ muốn đưa cô đi ăn, chợt phát hiện áo của cô có vết bẩn liền ghé qua trung tâm thương mại gần đó mua một cái áo khác cho cô thay.
Lúc quản gia Lý ra mở cửa thì có nói gì đó với Hàn Thiên Vũ, cơ thể hắn nhất thời cứng đờ, khuôn mặt không bao giờ thể hiện quá nhiều cảm xúc chợt rung động. Mà lúc cô nhìn thấy người đang ngồi trên sofa lại càng không thể tin vào mắt mình hơn.
Trong một khắc khi cô gái kia nghiêng đầu qua, trái tim cô như ngừng đập vậy. Cảm giác đau xót bỗng từ đâu mà ập tới như một cơn bão. Từ phản ứng của Hàn Thiên Vũ có thể nhìn ra hắn rất quan tâm đến cô gái này. Nhưng trớ trêu thay, khuôn mặt của cô và cô gái ấy mười phần thì có đến sáu phần giống nhau, có lẽ chỉ có những người quen thuộc mới phân biệt được. Hơn nữa, đôi mắt của cô gái kia vô cùng giống với Dương Gia Kỳ, nhìn không khác gì chị em sinh đôi, quả thực giống đến không ngờ!
-Vũ,lâu rồi không gặp.
Cô gái đó nhìn thấy hai người bọn họ thì cũng hơi giật mình bởi khuôn mặt của cô. Sau đó liền bỏ qua sự bất ngờ đó mà nhào vào thân thể của Hàn Thiên Vũ. Hắn cũng không hề tránh né, ngược lại còn ôm siết cô gái ấy vào lòng.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế thân thể đang run rẩy của mình, nặn ra một nụ cười vô cùng giả tạo.
-Nếu anh có khách thì em về phòng trước.
Cô bước nhanh về phía cầu thang, chỉ sợ đứng ở đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ không chịu đựng được mà rơi nước mắt. Từ bao giờ khả năng kiềm chế cảm xúc của cô đã trở nên kém thế này? Cô đã khóc một lần rồi. Một lần là quá đủ. Người này đã nói rõ là đừng có hi vọng gì ở hắn, nhưng tại sao cô vẫn cố chấp lao vào?
-Cô ấy là....?
Cô gái kia đương nhiên nhận thấy sự khác thường, vội ngẩng đầu nhìn Hàn Thiên Vũ.
-Anh cứ tự nhiên trò chuyện đi, em cảm thấy hơi mệt.
Cô cười nhẹ đồng thời gạt bàn tay Hàn Thiên Vũ đang nắm ở cổ tay mình ra sau đó nhanh chóng bỏ lên phòng.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô rời đi lại nhìn người con gái trong lòng, Hàn Thiên Vũ dao động, nhưng rất nhanh liền ép tâm trạng phức tạp đó xuống.
-Lam Ngọc, em...
-Vũ, em rất nhớ anh.
Dương Lam Ngọc bỗng khóc nức nở, một lần nữa ôm chặt lấy Hàn Thiên Vũ. Khó khăn lắm mới dỗ được cho cô bình tĩnh lại. Hắn vỗ nhẹ lên tấm lưng cô, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ do quan hệ giữa bố mẹ hai bên. Dương Lam Ngọc cũng chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Dương Gia Kỳ. Lần đầu gặp Dương Lam Ngọc cũng là lần đầu hắn cảm thấy mình thật tâm thích một người, kết quả là yêu nhau được hai năm rồi chia tay do Dương Lam Ngọc phải đi du học. Bất quá, tình đầu khó quên nên cho đến giờ hắn vẫn chưa quên được.
-Sau khi chấm dứt với anh, em sang Mỹ du học. Nhưng mà em nhận ra rằng... em không thể sống thiếu anh. Lần này cha nói em về nước cũng là để chuẩn bị kết hôn. Nhưng em hoàn toàn không thích người đó, anh có thể cho em tá túc một thời gian không?
Ánh mắt cùng với khuôn mặt buồn rười rượi khiến cho Hàn Thiên Vũ có chút thất thần. Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh của Lãnh Nguyệt Ân, một cô gái có khuôn mặt có nhiều điểm giống với người đứng trước mặt hắn, nhưng lại lạnh lùng hơn rất nhiều.
Hàn Thiên Vũ khẽ nhăn mày xoá bỏ hình ảnh người con gái vừa xuất hiện. Ra lệnh cho quản gia Lý đi chuẩn bị phòng, sau đó nhìn thật sâu vào đôi mắt của Dương Lam Ngọc. Đây là người con gái mà hắn đã từng rất yêu, khuôn mặt này đã ám ảnh hắn một thời gian dài. Có lẽ cũng chính vì