Ngồi làm việc trong xe mà không để ý xe đã dừng lại trước một khách sạn nổi tiếng. Lúc này bên ngoài cũng có vô số siêu xe đắt tiền, không ít người ăn mặc sang trọng bước xuống, lần lượt đi vào trong.
Cô cùng Thiên Minh xuất hiện thì nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người nhìn về phía bọn họ. Không ít người đã chạy lại hỏi thăm vì nhận ra cô. Hỏi trên trời dưới đất câu nào cô cũng bình tĩnh trả lời cho đến khi có người hỏi về Thiên Minh. Đang lúng túng không biết làm gì thì Lưu Hàn Thiên bỗng từ đâu xuất hiện và nói lớn:
-Thằng bé là con trai tôi.
-Ồ, ra là con của chủ tịch Lưu.- Một vị phu nhân nào đó lên tiếng.- Nhưng tôi tưởng cô ấy đã kết hôn với chủ tịch Hàn rồi chứ?
-Xin lỗi, việc tôi kết hôn với ai có liên quan đến bà không? Bà có chắc rằng bà biết mọi thứ về tôi?- Cô lạnh lùng nói khiến cho vị phu nhân kia hoảng sợ.
-Chủ tịch Lãnh, thực xin lỗi.- Bà ta cúi đầu.
-Ai mà không biết gia thế khủng bố của Lãnh thị chứ? Vạn phu nhân, động nhầm người rồi.- Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
May mắn thay cho vị Vạn phu nhân kia, quản gia đã thông báo mọi người tập trung ở đại sảnh để chuẩn bị. Lưu Hàn Thiên cũng nhờ đó mà kéo Nguyệt Ân và Thiên Minh đi chỗ khác.
-Anh mà đến muộn chút nữa chắc em sẽ sai người đánh sập Vạn thị luôn nhỉ? Bà ta cũng to gan thật.- Y cười tự mãn.
-Đừng có nghĩ xấu cho em như thế chứ. Dù sao cũng cảm ơn về chuyện vừa rồi.
-Thực sự là nhìn ba người chúng ta rất giống một gia đình mà, phải không Tiểu Minh?
Đúng là trông giống một gia đình thật, Lưu Hàn Thiên khoác trên người bộ vest đen, cô cũng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen và đương nhiên Thiên Minh cũng mặc một bộ vest đen. Gia đình toàn màu đen...
Nguyệt Ân dám cá rằng vì biết Thiên Minh nhà cô thích đồ đen nên mới mặc vậy chứ tên này làm gì có chuyện chịu mặc đồ đen. Lưu gia chỉ có một đứa con trai độc nhất là y, vậy mà đã ba mươi tuổi đầu rồi còn chưa chịu lấy vợ mà cứ kiên trì bám lấy mẹ con cô làm gì không biết.
Thiên Minh thấy Hàn Thiên mặc vest đen giống mình thì rất vui vẻ , thằng bé vươn hai cánh tay nhỏ xíu ra đòi bế và nói:
-Cha, bế Minh đi.
Một tiếng kêu này khiến tóc của cô dựng đứng cả lên, vội vàng cúi đầu trừng mắt với con trai. Mà Hàn Thiên cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó đem thằng bé bế lên trên tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Y cảm thấy sự cố gắng suốt bốn năm qua của mình giống như sắp được đền đáp rồi. Chỉ cần một tiếng gọi cha của Thiên Minh cũng đủ làm y hạnh phúc hết nửa phần đời còn lại rồi.
Y bóp bóp đôi má mềm mại của Thiên Minh, không hề chú ý đến bên cạnh mọi người đều đang giật mình nhìn ba người bọn họ. Trong mắt các khách mời hôm nay, tổ hợp quần áo đen này rõ ràng là một gia đình. Nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua Hàn Thiên có bạn gái, chứ nói gì đến vợ con. Bất quá ai cũng nghe rất rõ ràng, đứa trẻ kia vừa gọi một tiếng "cha".
Nguyệt Ân hơi nhăn mày khi nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, rõ ràng mọi người hiểu lầm, cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Nhìn ra nội tâm của người phụ nữ trước mắt đang rối rắm, y cười khẽ:
-Tiểu Minh vô ý nên mới gọi anh một tiếng cha, em đừng chấp thằng bé làm gì, trẻ con mà.
Thật ra trong lòng y đang vui sướng muốn chết ngất đây, giả vờ khuyên cô xong lại quay sang nói nhỏ với Thiên Minh:
-Gọi một tiếng nữa đi, chú Hàn Thiên cho con bánh.
Một đứa trẻ bốn tuổi thì làm sao cưỡng lại được lời dụ dỗ như vậy? Huống chi bánh bao này cực kì yêu thích Hàn Thiên, luôn muốn y trở thành ruột thịt của mình. Lập tức nhe răng nói:
-Cha, trong lòng Thiên Minh, cha đứng thứ nhì đó!
Y chớp mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thiên Minh, chợt hỏi:
-Con chỉ thích cha thứ nhì thôi sao? Vậy con thích ai nhất?
Nguyệt Ân đứng bên cạnh hai người bọn họ, nghe tới đây chợt thấy cục cưng đưa mắt nhìn về phía mình, cô bất giác nở nụ cười dịu dàng.
Mặt ngoài ba người hòa hợp như vậy, không khỏi khiến xung quanh nổi lên từng trận bàn tán, mà ngay lúc này, chợt có tiếng hừ lạnh. Y cùng cô đồng thời nhếch lông mày nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
-Cũng không biết là con rơi con rớt của ai, lại dám trèo cao.
Người phụ nữ vừa nói chuyện mặc một bộ váy đỏ bó sát người, trên tay cầm ly rượu vang hơi lắc nhẹ. Cô ta đưa tay hất lọn tóc xoăn dài ra sau lưng, từ từ đi tới trước người bọn họ, lúc di chuyển, cặp mông căng tròn vẽ lên một độ cong xinh đẹp, quyến rũ đến mức có người không nhịn được nhìn chằm chằm. Đầu năm nay phụ nữ theo phong cách sεメy rất nhiều, nhưng so với cô thì không thể bằng được.
Một đen một đỏ đối mặt, Nguyệt Ân đương nhiên chưa quên cô ta, trong lòng cũng hơi giật mình, chợt nhếch môi nói:
-Mấy năm không gặp, mồm miệng của Dương tiểu thư đây vẫn còn bẩn như vậy, cách xa năm mét cũng ngửi thấy mùi.
Cô không hề để lại cho cô ta chút mặt mũi nào, khiến cho cô ta giận đến nhăn chặt lông mày.
-Dương tiểu thư không cần nhăn mày như vậy, không tốt cho da đâu.
-Cô dám...
Dương Lam Ngọc giơ tay định tát cô, cô nhanh tay hơn dùng tay trái đỡ tay cô ta lại, tay phải còn lại giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta.
Dương Lam Ngọc mấy năm nay sống cũng không được tốt lắm, năm đó cô ta giả vụ ngủ với Hàn Thiên Vũ và nói với cô rằng mình có thai rồi bị anh ta phát hiện đuổi khỏi nhà. Dương thị cũng từ đó mà bị vùi dập không ngớt. Mà tất cả cũng do người phụ nữ trước mắt gây nên, căm giận nói:
-Người phụ nữ đê tiện như cô còn mặt mũi để trở về đây sao? Cưới chồng vì tiền rồi cũng bỏ theo người đàn ông khác vì tiền. Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ cắn lưỡi để chết sớm một chút cho đỡ nhục. Còn thằng nhỏ này là con của cô và người đàn ông nào vậy? Hay là ngủ với nhiều đàn ông quá nên không nhớ nổi?
Lưu Hàn Thiên cũng từng nghe qua tên của Dương Lam Ngọc vốn cũng đã không có thiện cảm với cô ta, bây giờ lại nghe được những lời nói thô tục này dành cho người anh yêu, ác cảm dâng lên càng nhiều, không nhịn được mà quát lớn:
-Câm miệng.
Bình thường Hàn Thiên rất hòa nhã, thậm chí người ta chưa bao giờ thấy y nổi giận thật sự, nhưng lúc này khuôn mặt vốn luôn tươi cười chợt nghiêm lại. Ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào Dương Lam Ngọc, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, giống như nếu cô ta còn dám nói thêm lời nào, y sẽ không nể tình mà bóp chết cô ta.
Cô thấy vậy