Lưu Hàn Thiên lái xe đưa cô về khách sạn, cảm thấy được tâm trạng của cô không tốt, y bèn hỏi:
-Em còn yêu anh ta đúng không?
Y đột nhiên hỏi khiến cho Nguyệt Ân hơi bất ngờ.
-Anh đừng đùa, em đã cắt đứt với anh ta từ lâu rồi.
Thấy cô nói vậy, gương mặt Hàn Thiên lộ rõ vẻ không hài lòng, lắc đầu nói:
-Anh đã theo đuổi em lâu như vậy lẽ nào anh lại không hiểu em nghĩ gì?
-...
Cô biết chắc chắn lần này trở về kiểu gì cũng phải chạm mặt Hàn Thiên Vũ, không sớm thì muộn nhưng vì lợi ích của tập đoàn thì không thể không về. Vì đoán trước được việc sẽ chạm mặt nhau nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ là không nghĩ tới việc anh ta cứu con trai cô. Vừa nhìn thấy gương mặt đó, những kí ức không vui liền quay trở về. Cho nên để nói rằng quên anh ta triệt để thì cô không thể.
-Nguyệt Ân, anh thích em lâu như vậy rồi, anh cũng không hề có ý định thay lòng, em không thể đồng ý sao?
Đây không phải lần đầu cô nghe được lời tỏ tình từ Lưu Hàn Thiên, chỉ là lần này đơn giản hơn và trực tiếp, không hề vòng vo tam quốc.
Thấy vẻ mặt không thoải mái của cô, Hàn Thiên vội vàng chặn miệng vì có lẽ đã đoán được câu trả lời:
-Không cần trả lời vội, anh sẽ đợi, một tuần sau, hi vọng em có thể cho anh một câu trả lời, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Hàn Thiên xoay người mở cửa xe, đi vòng qua mở cửa xe cho cô, sau đó hình như nhớ ra chuyện gì đó, áy náy nói:
-Về chuyện của Thiên Minh, anh xin lỗi lần nữa. Đợi đến khi thằng bé dậy thì chuyển lời của anh cho nó, anh sẽ đến thăm nó sau. Đi cẩn thận.
Cô thở dài, nhìn chiếc xe vừa phóng nhanh đi mà tâm trạng phức tạp vô cùng.
Cô biết y thích cô nhưng cô lại cảm thấy mình không xứng với y. Vừa nãy nhìn thấy gương mặt thoáng nét buồn của y, cô cũng cảm thấy đau lòng. Cô không đủ can đảm để nói đồng ý với y. Nhưng thú thật, bên y năm năm, tình cảm cũng nảy sinh rất nhiều rồi.
Cô bế Thiên Minh trở về phòng, dùng khăn ấm lau qua người cho thằng bé. Bị đụng chạm khiến Thiên Minh như thức giấc, mơ màng nói:
-Mẹ... Minh muốn có cha... Minh thích chú Hàn Thiên lắm...
Nguyệt Ân vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh của con trai, sau đó ôm cậu vào lòng. Thiên Minh tuy mới bốn tuổi nhưng lại chững chạc hơn so với những đứa trẻ cùng lứa một chút, vì biết mẹ mình vất vả, thằng bé thường tỏ vẻ không quan tâm đến việc này. Nhưng đứa trẻ nào mà không mong muốn mình có cha chứ? Cô nhẹ