".
.
.
Tống Tuấn Hành, anh như này là có ý gì?" Thư Thanh Nhân cắn môi, nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, "Vừa rồi gia đình hai bên đều có mặt, nên tôi tạm thời nhịn anh, mới cùng anh diễn nốt vở kịch cuối cùng của ngày hôm nay, bây giờ không ở đây không có ai, anh đừng có diễn cái trò hề này với tôi nữa, được không?"
"Thanh Nhân, anh chỉ là lo lắng em một mình đi về một mình sẽ không an toàn thôi, không có ý gì khác."
"Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần," Cô liên tục nói ba lần không cần, mỗi một lần lặp lại giọng điệu càng trở nên kích động, "Trước khi ly hôn ngay cả nói chuyện tử tế cũng không làm được, bây giờ ly hôn rồi, vì cái gì mà anh lại muốn ra vẻ quan tâm tôi?"
Tống Tuấn Hành há miệng, muốn nói cái gì dó nhưng lại không nói ra được.
Thư Thanh Nhân tỉnh táo lại, lạnh giọng giải thích, "Nếu như anh muốn bù đắp cho tôi vì chuyện miếng đất mẹ tôi vừa nói vậy thì anh không cần phải làm vậy đâu.
Tôi từng giúp anh nói chuyện với mẹ, nhưng không phải bởi vì anh mặt dày nhờ tôi nói với mẹ, mà chỉ là đây là nghĩa vụ của vợ chồng, xem như tiện tay thôi, anh không cần phải cảm thấy áy náy."
Đúng là cô từng giúp anh tranh thủ với mẹ.
Còn anh ta đã làm gì trong thời gian đó, anh ta dọn ra ở riêng, vì chuyện này mà anh ta không liên lạc với cô hơn nửa tháng, thậm chí cô còn muốn giải thích nhưng lại bị anh ta lạnh lùng ngăn cản.
Trái tim Tống Tuấn Hành âm ỉ đâu, anh ta thậm chí không còn sức để nói lời xin lỗi.
Những ngày qua anh ta vẫn luôn một mình đợi ở nhà, buổi sáng đi ra ngoài, đến tối về nhà, trong nhà vẫn luôn quạnh vẽ vắng vẻ như vậy.
Cho dù người giúp việc từ sớm đã dán chữ Phúc lên cửa nhà, trên bàn bày rất nhiều bánh ngọt, đồ ăn vặt, nhưng ngôi nhà trước sau vẫn lạnh lẽo không có một chút sức sống.
Anh ta biết buổi tối cô sẽ không về.
Hóa ra một người nằm một mình trên giường, chờ một người cơ bản là sẽ không trở về là cảm giác như vậy.
Biết rõ cô sẽ không trở về, nhưng anh ta vẫn mở to mắt từ đêm đến rạng sáng ngày hôm sau, đến tận khi sắc trời tờ mờ sáng mới dần dần chấp nhận sự thật này.
Lúc phân chia tài sản, anh dường như không chút do dự chia tài sản dưới tên của anh chuyển qua cho cô.
Cô không từ chối, theo những gì ghi trên giấy tờ đều nhận lấy, lúc này Tống Tuấn Hành mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Thư Thanh Nhân thật ra không cần những đền bù này, bất động sản dưới tên của cô nhiều vô số kế, đền bù của chồng trước đối với cô mà nói chẳng qua là nhiều thêm mấy giấy tờ chứng nhận nhà đất mà thôi.
Tống Tuấn Hành không biết đến đền bù cho cô thế nào mới được, ngay cả cách bình thường nhất đền bù vật chất có thể dùng trong mọi việc, khi sử dụng với cô lại trở nên vô dụng.
Mà anh ta muốn đền bù cô bằng tình cảm của mình, cô lại từ chối vô cùng dứt khoát, trong lòng luôn kháng cự anh ta đến gần.
Thư Thanh Nhân thấy anh ta không nói lời nào, tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng từ bỏ ý định đưa cô về.
Cô chậm rãi quay người, định quay lại vào trong khách sạn lấy túi.
Bỗng cả người cô bị người phía sau lưng ôm lấy, theo phản xạ cô muốn dãy ra, cánh tay kiên cố của người đàn ông lại ôm càng chặt.
"Tống Tuấn Hành! Buông tay!"
Anh ta cao hơn cô rất nhiều, tấm lưng rộng lớn giúp cô chắn từng đợt cơn gió lạnh buốt thổi đến, đầu anh ta vùi vào trong cổ của cô.
"Thanh Nhân, thật sự xin lỗi," Giọng của người đàn ông rất khàn, trong đó còn có một chút run rẩy, "Để anh bù đắp cho em, được không?"
Thư Thanh Nhân đang muốn giãy ra lần nữa, phần da thịt trên cổ lộ ra ngoài không khí cảm giác truyền đến một luồng nhiệt, nóng như thiêu đốt.
Hai mắt cô mở to, cả người cứ đờ không nhúc nhích.
Hai người cứ đứng như vậy trước cửa khách sạn, thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang qua, cũng chỉ nghĩ rằng là đôi tình nhân đang cãi nhau, người đàn ông bỏ tôn nghiêm của mình xuống, cầu người phụ nữ tha thứ.
Mà người phụ nữ mặt lạnh, từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu mềm lòng.
Người qua đường thở dài hai tiếng, diễn đi.
"Tống Tuấn Hành, anh cho rằng anh khóc, tôi sẽ mềm lòng sao?" Đột nhiên cô bật cười hai tiếng: "Anh cũng chỉ có khóc một lần này, có thể so với số lần tôi khóc vì anh không?"
Cánh tay Tống Tuấn Hành đang ôm cô bỗng dưng như mất hết sức lực, cánh tay dần buông thõng.
Anh khàn giọng nói: "Thanh Nhân, anh đã đọc nhật ký của em rồi."
Thư Thanh Nhân bỗng nhiên xoay người gào lên với anh ta, "Anh đọc rồi?!"
Anh nhắm mắt, lúc mở ra, con ngươi ảm đạm ẩn dưới mắt kinh không có chút ánh sáng, bờ môi anh tái nhợt, giọng điệu bất lực, "Một năm này, để em một mình chịu đựng nhiều tổn thương như vậy, thật sự xin lỗi."
Thư Thanh Nhân cắn môi, sự xấu hổ và tức giận cùng một lúc trào lên khắp toàn bộ cơ thể của cô.
Cô không nên có thói quen viết nhật ký chết tiệt này!
"Quyển nhất ký kia tôi không cần nữa, anh vứt nó đi, không thì đốt nó đi cũng được, coi như tôi chưa từng viết những cái đó, anh cũng làm như chưa từng đọc cái gì hết."
Cô thế này, là muốn hoàn toàn chặt đứt tình cảm trong quá khứ đối với anh ta, một chút cũng không muốn lưu lại.
Tống Tuấn Hành lắc đầu, giọng điệu có chút lúng túng, "Không thể."
Sau đó lại ôm lấy cô.
Anh ta mặc kệ cô giãy giụa thế nào, cũng chỉ theo bản năng càng ôm cô chặt hơn.
Giống như chỉ cần anh buông tay, thì sẽ không bao giờ ôm lại được nữa.
"Anh không muốn xem như em chưa từng viết, cũng không muốn làm như mình chưa từng đọc, coi như anh cầu xin em.
.
."
Anh khom người ở bên tai cô khẩn cầu, dường như đã buông bỏ xuống cả một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tống Tuấn Hành là người đàn ông thế nào, ôn hòa nhã nhặn, thanh cao tuấn tú, đã bao giờ thấy anh ta có dáng vẻ này.
Dáng vẻ hèn mọn ôm một người phụ nữ, cầu xin cô ấy thay đổi ý định cho mình thêm một cơ hội nữa.
Ngay cả Thư Thanh Nhân cũng không nhịn được độc ác cảm thấy sảng khoái khi thấy Tống Tuấn Hành như vậy.
Cuối cùng cô cũng trả lại toàn bộ những gì anh ta khiến cô phải chịu đựng một năm qua, trả lại tất cả cho anh ta.
Hai tay buông thõng hai bên nắm chặt lại thành nắm đấm, giọng cô mềm lại: "Muộn rồi."
"Vào cái ngày anh lựa chọn buông thả bản thân để cô gái kia tiếp cận anh, cái ngày mà anh lựa chọn buông bỏ tôi, thì đã muộn rồi." Cô nhắm mắt, giọng rất nhỏ, "Là anh từ bỏ tôi trước."
Cô kiên trì cũng rất cố chấp dùng hết sức đẩy anh ta ra, lần này Tống Tuấn hành không còn sức lực để tiếp tục ôm lấy cô.
"Tôi tin rằng những lời tôi nói với anh đã rất rõ