Thư Thanh Nhân trốn vào trong phòng, để lại hai người đàn ông mặt đối mặt nhìn nhau, ai cũng nhìn đối phương thấy không vừa mắt.
Thẩm Tư Ngạn lạnh nhạt cười hai tiếng.
Trong buổi tiệc thường niên anh uống hơi nhiều rượu, anh hơi mệt chút, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Anh không có ý định để ý đến Tống Tuấn Hành, đối phương lại đi trước một bước gọi anh lại, "Giám đốc Thẩm, chúng ta nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì?" Thẩm Tư Ngạn xoay người lại, giọng điệu không kiên nhẫn, "Nếu anh muốn biết vì sao tôi và vợ anh ở đối diện phòng nhau, không bằng anh trực tiếp hỏi cô ấy đi."
Giọng nói của Tống Tuấn Hành rất bình tĩnh, "Bất luận là vì sao hai người lại ở chung cùng một khách sạn thậm chí ở chung cùng một tầng.
Giám đốc Thẩm, có một số người anh nên giữ khoảng cách một chút, tôi hy vọng anh hiểu được điều này."
Tống Tuấn Hành đang cảnh cáo anh.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Nếu như tôi không hiểu thì sao?"
Tống Tuấn Hành nhíu mày, tức giận nói: "Thanh Nhân là vợ của tôi."
Thẩm Tư Ngạn mỉa mai, "Anh có coi cô ấy như một người vợ mà đối xử không?"
Sắc mặt Tống Tuấn Hành lạnh tanh, "Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến giám đốc Thẩm."
"Đã không liên quan đến tôi, vây thì không cần phải nói nữa."
Thẩm Tư Ngạn một câu cũng không muốn nghe thêm, phất tay sau đó quay người bỏ vào phòng, coi nhưng là nói một tiếng ngủ ngon với Tống Tuấn Hành.
"Giám đốc Thẩm," Tống Tuấn Hành lần nữa gọi anh lại, "Giữa anh và Thanh Nhân cũng không phải lần dầu tiên xảy ra kiểu hiểu nhầm thế này, chúng ta đều là đàn ông, trong lòng anh đang nghĩ gì tôi hiểu rất rõ."
Thẩm Tư Ngạn khoanh tay trước ngực, dựa vào tường liếc anh ta, "Tôi nghĩ gì? Ngược lại là anh có thể phân tích cho tôi biết được không?"
Tống Tuấn Hành: "Nói ra đều không tốt cho cả danh tiếng của anh và Thanh Nhân, hy vọng giám đốc Thẩm có thể biết dừng đúng lúc."
Thẩm Tư Ngạn tiến lên hai bước, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Không nói ra cũng chưa chắc tôi sẽ dừng lại."
Tống Tuấn Hành mím môi, "Nhưng chồng của cô ấy là tôi."
"Bây giờ đúng là anh thì thế nào? Đợi sau khi hai người ly hôn, anh còn có thể hùng hồn đứng ở trước mặt tôi, cảnh cáo tôi sao?" Thẩm Tư Ngạn cười nhạo.
Tống Tuấn Hành bỗng nhiên híp mắt.
Thẩm Tư Ngạn chưa biết hai người bọn họ đã thỏa thuận ly hôn, Thanh Nhân chưa nói cho người này biết.
Sắc mặt của Tống Tuấn Hành vừa rồi còn lạnh lùng bỗng như cong môi nở nụ cười, "Giám đốc Thẩm, chỉ cần tôi và Thanh Nhân không ly hôn, bất kể cô ấy có công nhận anh hay là không, thì thân phận của anh vĩnh viễn là người thứ ba.
Người đàn ông chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, thanh danh cũng chưa chắc dễ dàng hơn so với phụ nữ làm người thứ ba đâu."
Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên, đùa cợt nói: "Đàn ông bị người khác chen chân vào cuộc hôn nhân giống như anh thì cũng không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo đâu."
Dáng vẻ đã chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác mà còn châm chọc người bị hại của Thẩm Tư Ngạn thật sự rất gợn đòn, mặc dù Tống Tuấn Hành đã đè nén cảm xúc tức giận, cố gắng hết sức để nói chuyện với Thẩm Tư Ngạn một cách bình tĩnh, chỉ là trong lòng hận không thể lập tức đè người này xuống đất đấm cho mấy đấm.
Tống Tuấn Hành nghĩ được, anh ta cũng sẽ làm được.
Nhưng mà hai người đàn ông cao tương đương nhau, Thẩm Tư Ngạn tất nhiên sẽ không phối hợp để bị đánh, anh ta dùng sức dồn Thẩm Tư Ngạn vào tường, tay phải nắm cổ áo của anh tạm thời chặn anh lại.
Thẩm Tư Ngạn không những không tránh, ngược lại còn nắm lấy tay tay của anh ta giữ ở cổ áo của mình, nở nụ cười đúng chất du côn hỏi lại anh ta: "Giám đốc Tống cũng thô bạo với phụ nữ nuôi bên ngoài của mình như vậy sao?"
Tống Tuấn Hành sửng sốt, sắc mặt sầm xuống, "Cho dù giữa tôi và Thanh Nhân có xảy ra chuyện gì, thì đây cũng không phải là lý do để anh chen chân vào."
"Làm người không nên có quá đề cao tiêu chuẩn kép của bản thân như vậy, tôi sẽ bất bình thay cô nhỏ." Thẩm Tư Ngạn chẳng hề để ý đến anh ta, nhếch miệng cong lên độ cong trào phúng anh ta.
Tống Tuấn hành tức giận bật cười, thấp giọng châm biếm, "Còn tôi đây là lần đầu tiên phát hiện, Thẩm thị của các anh bất luận là ở trên phương diện làm ăn hay là trong cuộc sống cá nhân, đều rất mặt dày vô sỉ."
Thẩm Tư Ngạn vui vẻ đón nhận từ hình dung này, "Giống nhau thôi."
Cơn thịnh nộ của Tống Tuấn Hành đã lên đến đỉnh điểm, anh ta trực tiếp vung nắm đấm về phía mặt Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn bị một đấm này đánh lệch mặt qua một bên, lưỡi chống vào răng nói: "Tống Tuấn Hành, anh cho rằng anh đánh tôi đấm, tôi sẽ ngoan ngoãn rời khỏi?"
"Không nói đến chuyện rời đi, vì giữa chúng tôi chưa bao giờ có vị trí của anh." Tống Tuấn Hành lạnh giọng nói, "Thẩm Tư Ngạn, một năm trước mẹ của Thanh Nhân chọn đối tượng thông gia cho cô ấy, lúc đó anh ở chỗ nào? Anh vẫn còn đang ở Hồng Kông làm vương gia sống trong kim cương của mình, nhưng lúc đó tôi đã từ nước Anh chạy về, nên cô ấy mới gả cho tôi, lúc này anh mới xuất hiện, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
Lông mày của Thẩm Tư Ngạn nhíu chặt, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.
Tống Tuấn Hành lui về phía sau hai bước, nâng mắt kính lên, bình tĩnh nói, "Hai người đã bỏ lỡ nhau.
Chẳng qua bây giờ anh thích cô ấy nhiều hơn những người khác, nhưng cô ấy vẫn là Tống phu nhân, nhà chồng của cô ấy là nhà họ Tống, không phải Thẩm, anh không có bất kỳ thân phận gì, bởi vì anh là người thứ ba."
Thẩm Tư Ngạn thấp giọng chửi, "Mẹ nó."
Sau đó anh tiến lên hai bước, tức giận trả một đấm vừa rồi lại cho Tống Tuấn Hành.
Bọn họ mỗi người chỉ đấm đối phương một cái, nhưng vì ai cũng đều ra tay rất mạnh, nên lúc này ở trên mặt chỗ bị đánh đã bắt đầu trở nên bầm tím.
Hai người đàn ông của giới thượng lưu mặc trên mình bộ đồ được cắt may khéo léo đang đứng ở trên hành lang dãy phòng VIP đánh nhau.
Nhân viên an ninh phụ trách an ninh của tầng này dường như ngay lập tức chạy đến, toàn bộ quá trình không quá nửa phút, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.
Bảo vệ la lớn, "Tiên sinh! Xin các anh bình tĩnh một chút!"
Thư Thanh Nhân đang nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, tiếng hét này của bảo vệ khiến cô giật mình ngồi bật dậy.
Thật sự đánh nhau à?
Cô vốn yên tâm chạy về phòng mình trốn vì cảm thấy hai người đàn ông này đều xuất thân từ xã hội thượng lưu, đều là những người nhận được giáo dục trí thức của giới tinh anh, chắc là sẽ không giống như người đàn ông lưu manh chợ búa lỗ mãng, một câu không vừa ý là lao vào đánh nhau.
Không biết rốt cuộc là do cô đã đánh giá cao sự nhẫn nại của hai người đàn ông này, hay là cô đã đánh giá quá cao chất lượng chung của toàn bộ tầng lớp thượng lưu.
Thư Thanh Nhân mở cửa phòng, mấy nhân viên an ninh đã kéo hai người đàn ông tách ra.
Cô nhìn trên mặt hai người này đều đã bầm tím, suýt chút nữa là hét lên ngay tại chỗ.
"Hai người điên rồi, ở chỗ này đánh nhau?" Thư Thanh Nhân tức giận trừng hai người: "Không ngại mất mặt à?!"
Bảo vệ biết Thư Thanh Nhân, lúc này anh ta có hơi ngớ người, "Thư tiểu thư, chuyện này.
.
.
"
"Thật xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt gây phiền phức cho các anh rồi," Thư Thanh Nhân nói xong quay lại nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, trầm giọng nói, "Anh về phòng anh trước đi."
Thẩm Tư Ngạn dùng ngón cái lau vết máu trên khóe môi, mặt lạnh hỏi cô: "Ở đâu còn một người nữa, cô mặc kệ?"
Nếu như có thể, ai cô cũng không muốn để ý đến.
Thư Thanh Nhân chỉ vào cửa phòng của mình, "Tống Tuấn Hành, anh đi vào, chúng ta nói chuyện."
Mấy nhân viên an ninh trơ mắt nhìn hai người đàn ông vừa rồi bọn họ vất vả mãi mới kéo ra được, vậy mà bây giờ ngoan ngoãn quay về phòng của mình.
".
.
." Sớm biết như vậy, vừa rồi bọn họ sẽ không tốn sức khuyên ngăn cái gì nữa, trực tiếp gõ cửa phòng gọi Thư tiểu thư là được.
Thẩm Tư Ngạn nhìn Tống Tuấn Hành đi vào phòng Thư Thanh Nhân, sau đó lại nhìn Thư Thanh Nhân dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
Giữa vợ chồng có vấn đề gì vốn nên đóng kín cửa nói chuyện, anh là một người ngoài tất nhiên phải thành thật trở về phòng của mình.
Anh cũng dùng sức đóng cửa thật mạnh, cuối cùng còn không nhịn được đá vào cửa một cái.
Nhân viên an ninh thấy mọi người đều đã rời đi, cửa phòng cũng đã đóng, thở phào một hơi, mỗi người đều tự quay lại vị trí tuần tra của mình.
Ở sau cánh cửa phòng, Thư Thanh Nhân cắn răng, từ câu từng chữ nói rất rõ ràng, "Tống Tuấn Hành, tôi lại nói với anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn.
Không cần biết tin tức ly hôn khi nào mới công bố, anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, hôm nay cũng càng không nên xuất hiện ở đây."
Sắc mặt Tống Tuấn Hành tối sầm lại, không trả lời cô mà hỏi lại, "Sao em và Thẩm Tư Ngạn lại ở chung cùng một khách sạn? Là anh ta đi theo em đến đây?"
Vẻ mặt Thư Thanh Nhân không hiểu ý của anh ta, "Không phải, là tôi chuyển vào sau anh ta, trước khi tôi đến đây, anh ta đã ở bên đối diện rồi."
"Giữa hai người.
.
."
"Không liên quan đến anh," Thư Thanh Nhân cắt ngang lời anh ta, "Bất kể là anh ta, hay là người đàn ông khác ở đối diện phòng của tôi, chuyện này đề không có liên quan gì đến anh."
"Thanh Nhân," Giọng của Tống Tuấn Hành run run, hai tay đang buông thõng dùng sức nắm chặt lại thành nắm đấm, "Anh không có cách nào chịu đựng được việc anh ta và em ở cùng một khách sạn."
Cô bật cười thành tiếng, "Cho nên? Anh bảo tôi phải đổi khách sạn? Hay là để Thẩm Tư Ngạn đổi khách sạn đây? Tống Tuấn Hành, anh tự hỏi lòng mình đi, bây giờ anh còn tư cách để đưa ra yêu cầu sao?"
Tống