Muốn đưa cô về nhà?
Thư Thanh Nhân lễ phép cười cười, "Không cần đâu, có người đang chờ tôi rồi." Sau đó cô chỉ vào chiếc xe đỗ ở phía bên kia không xa.
Tống Tuấn Kỳ nhìn theo hướng cô chỉ, không để ý lắm, "Bảo người lái xe của cô về đi, tôi đưa cô về."
Thư Thanh Nhân không nói gì, vừa rồi Tống Tuấn Kỳ nói là thấy cô về một mình nên mới muốn đưa cô về, bây giờ cô đã nói là có người đưa cô về rồi, mà cậu ta nói vẫn muốn đưa cô về.
"Cậu có chuyện gì không?" Thư Thanh Nhân nhìn cậu ta, "Không cần đưa tôi về, đứng ở đây luôn đi, cậu muốn nói gì tôi nghe."
Tống Tuấn Kỳ nhếch môi, "Lúc này người phụ nữ nên giả ngốc một chút sẽ đáng yêu hơn đó."
Thư Thanh Nhân không kiên nhẫn nhíu mày, cô cảm nhận được không lời nói của cậu ta dường như đang ám chỉ gì đó.
Đây là vừa đá anh trai, liền đến với em trai sao?
"Những lúc thế này người đàn ông đến thức thời một chút," sắc mặt Thư Thanh Nhân lạnh xuống, "Tạm biệt."
"Thư tiểu thư," cậu ta không những không giận mà còn cười, "Nếu như lúc trước, Tống Tuấn Hành không về nước, người là chồng của cô lúc này sẽ là tôi, cô không thể nói chuyện khách khí với người đàn ông suýt trở thành chồng của mình một chút sao?"
Một năm trước, Thư Thanh Nhân vừa về nước, địa vị của cô ở Hằng Tuấn như bước đi trên lớp băng mỏng, Từ Lâm nữ sĩ đưa ra đề nghị bảo cô kết hôn.
Lúc ấy con trai cả của nhà họ Tống đang du học ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn cậu con thứ hai.
Vị nhị thiếu gia này dáng vẻ không tệ, cũng được đưa ra nước ngoài du học, cả người dát vàng rát bạc trở về, nghe nói tính tình hài hước, rất biết dỗ phụ nữ.
Nhưng Từ Lâm nữ sĩ loại trừ vị này đầu tiên.
Lý do là vì, cậu con trai thứ hai này là con riêng, mấy năm trước phu nhân của Tống Nhất Quốc qua đời, mới đưa tình nhân giấu diếm ở bên ngoài bao nhiêu năm nay lên vị trí vợ cả.
Cô tình nhân này có thể trổ hết tài cán để bước được vào nhà giàu, nguyên nhân chính là cô ta đẻ cho Tống Nhất Quốc một cậu con trai nhỏ hơn con trai cả vài tuổi.
Tống Nhất Quốc này giấu diếm quá giỏi, ngay cả con trai cả là Tống Tuấn Hành sau một năm Tống Nhất Quốc kết hôn với tình nhân, anh ta mới biết được sự tồn tại của người em trai này.
Trong cái vòng tròn của giới thượng lưu này, không thiếu tiền, không thiếu quyền, áp lực về mặt đạo đức gần như bằng không, chỉ cần không sợ người khác đàm tiếu, thì tình tiết máu chó gì cũng dám chơi.
Nhưng Từ Lâm nữ vẫn kiên quyết bỏ qua vị nhị thiếu gia nhà họ Tống này.
Bà đợi một thời gian, cuối cùng cũng đợi được Tống Tuấn Hành về nước sớm hơn dự định, ngỏ lời muốn đính hôn.
Cuộc hôn nhân thương mại của Từ Lâm và Thư Bác Dương luôn nhận được lời ca ngợi và kính trọng của những người trong giới, điển hình của loại kịch bản cưới trước yêu sau, không ngoa khi nói rằng đó là tình yêu cổ tích.
Từ Lâm sinh ra trong một gia đình chính trị, được sinh ra dưới lá cờ Tổ quốc, gốc gác của bà từ Chính Miêu Hồng một lòng luôn hướng về đảng, Thư Bác Dương nổi tiếng là một quý ông ôn hòa nho nhã trong giới thượng lưu này, hai người kết hợp sinh ra một thiên kim tiểu thư Thư Thanh Nhân, tuyệt đối không thể để cô gả cho con trai của một tình nhân được.
Mỗi một tầng lớp đều có một cái xiềng xích của sự khinh thường, Thư Thanh Nhân sinh ra đã cao quý hơn người cô ở trên tầng cao nhất của kim tự tháp, mà vị nhị thiếu gia của Tống thị này nhiều lắm chỉ xem như là biết đầu thai, vận khí tốt chen chân được vào tầng lớp này.
Cũng chính là những con ếch ngồi đáy giếng bị những sợi xích kinh thường này bám lấy, không nhìn thấy rõ bản thân mình ở đâu.
"Nói thật, nếu lúc đó không phải do Tống Tuấn Hành đột nhiên về nước chen ngang, mối quan hệ của chúng ta sẽ không phải là chị dâu em chồng thế này," Ánh mắt Tống Tuấn Kỳ hạ xuống, đảo mắt một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Thanh Nhân, "Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, sao Thư tiểu thư không thử suy xét tôi một chút? Tôi cũng mang họ Tống, hai chúng ta ở cùng nhau, Phúc Bái và Hằng Tuấn có thể vẫn như trước làm đối tác tốt của nhau, cô thấy sao hả?"
Thư Thanh Nhân muốn cười.
Cả nhà họ Tống này, người bình thường nhất lại là Tống Tuấn Hành.
"Tôi vừa ly hôn với anh trai của cậu, cậu lại cứ như vậy không kịp chờ vội vã chạy đến tự đề cử bản thân," Thư Thanh Nhân châm chọc, "Cậu chê kịch bản cẩu huyết trong nhà cậu còn chưa đủ kích thích à?"
Tống Tuấn Kỳ giống như không nghe hiểu lời của cô, nói ra mất lời dỗ ngon dỗ ngọt nhưng thật ra là đang đầu độc lỗ tai của cô.
"Đó là do anh trai tôi biết cách trân quý cô, tôi và anh ta không giống nhau, tôi là thật lòng yêu thích Thư tiểu thư."
"Cậu thích điều gì ở tôi?"
Tống Tuấn Hành nhìn chằm chằm gương mặt của cô, ánh mắt chuyển từ mặt của cô xuống dưới cái cổ lộ ra bên ngoài của cô.
Hiện giờ thời tiết đã không còn ấm, Thư Thanh Nhân mặc rất dày, chỉ có mặt và cổ lộ ra bên ngoài, ngay cả tay cũng đang đút trong túi áo khoác, che kín chúng rất kín kẽ.
Nhưng có thể nhìn thấy gương mặt này là đủ rồi.
Khí chất thanh cao lạnh lùng, đường nét trên gương mặt rất đẹp, ngay cả đôi mắt lạnh lùng trừng người cũng mang một vẻ quyến rũ khó nói.
Làn da của cô rất trắng, dưới ánh đèn đường mờ ảo, làn da cô càng toát lên vẻ mềm mại của người trẻ tuổi.
Thư Thanh Nhân đã vốn xinh đẹp cộng thêm xuất thân cao quý, dưỡng thành khí chất của một đại tiểu thư chính hiệu, mỗi cử động hay mỗi cái nhấc tay của cô đều khiến cho người ta có cảm giác xa cách lại rất tao nhã.
Càng tiếp xúc với cô, càng có thể cảm nhận được cô và những người phụ nữ bình thường khác không giống nhau.
"Mọi mặt của Thư tiểu thư tôi đều thích," Tống Tuấn Kỳ dịu dàng nói, "Thư tiểu thư không nhận ra bản thân mình khiến đàn ông yêu thích thế nào sao."
Thư Thanh Nhân cảm thấy trong dạ dày như có gì đó như muốn nhợn lên.
Cô coi thường nhất loại đàn ông này, nếu không phải nể mặt nhà họ Tống, cô cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Từ trước đến nay thái độ của Thư Thanh Nhân đối với đàn ông vẫn luôn rất lạnh nhạt, kiểu lấy lòng như thế này, thời còn đi học cô không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Cô cảm thấy bản thân cũng đã nể mặt nhà họ Tống rồi, thái độ đối với Tống Tuấn Kỳ cũng đã rất kiên nhẫn, nhưng hiển nhiên người này có ý đồ khác.
"Nếu như Tống Tuấn Hành không về nước," giọng điệu của Thư Thanh Nhân thản nhiên, "Vậy cũng không đến lượt cậu."
Nụ cười trên mặt Tống Tuấn Kỳ đột nhiên cứng đờ, không ngờ cô sẽ thẳng thừng đáp lại như vậy.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương, Thư Thanh Nhân đột nhiên cảm thấy thật ra Tống Tuấn Hành cũng không có đáng ghét như vậy.
So với em trai mình, Tống Tuấn Hành có thể nói là một người đàn ông cực phẩm, vừa nhã nhặn lại đẹp trai, nếu không phải chuyện anh ta có vợ chưa cưới khiến cô quá phiền lòng, có lẽ cô có thể cố gắng hòa hợp với anh ta một lần nữa.
Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như, ông trời đã định sẵn người nhà họ Tống họ nếu không phải chỗ này không tốt thì là chỗ kia không tốt, nói tóm lại là không có chỗ nào có thể lọt vào mắt cô.
"Thư Thanh Nhân, tôi nể mặt cô nên mới ngỏ lời đưa cô về," Giọng điệu của Tống Tuấn Kỳ lạnh đi mấy lần, "Cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy."
Lúc này Thư Thanh Nhân lại nở nụ cười, "Nhị thiếu gia yên vị làm một vị thiếu giả tử tế thì không làm, nhất định phải chạy đến đây làm lái xe cho tôi, tôi không chịu nổi chút đãi ngộ này."
Cô tức giận, lời nói ra đều có gai, Tống Tuấn Kỳ biết dỗ phụ nữ, trên cơ bản chị cần cậu ta dỗ ngọt vài ba câu, phụ nữ đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, người ngang ngược như thế này đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải.
Chẳng qua Thư Thanh Nhân có vốn liếng để có thể ngang ngược như vậy, Tống Tuấn Kỳ không dám so sánh cô với những người phụ nữ đó, nhưng cậu ta cảm thấy một người phụ nữ răng nhọn móng sắc như cô ngay cả khi tức giận, cũng đều xinh đẹp khó nói thành lời.
Xét về gia thế, Tống Tuấn Kỳ không có cách nào có thể so được với cô, cậu ta chỉ có thể dùng cách khác làm giảm khí thế của người phụ nữ này.
"Nếu như một năm trước Thư tiểu như nói những lời này với tôi, có khả năng sẽ đả động được tới tôi, nhưng mong Thư tiểu thư đừng quên, bây giờ cô là phụ nữ đã ly hôn, cho dù cô có xinh đẹp, có tài năng đến đây, thì ly hôn cũng đã ly hôn rồi.
Mà một người phụ nữ đã ly hôn tương đương với một món hàng không có giá trị trên thị trường đồ cũ.
Dù có vẻ ngoài cao quý đến đâu, cô cũng không thể che giấu sự thật rằng cô đã là hàng secondhand.
Tôi không thèm để ý cô đã ly hôn, còn nguyện ý xỏ đôi giày cũ anh ta đã sử dụng, cô thử nghĩ xem, một người đàn ông như tôi thật sự rất hiếm có đó." Tống Tuấn Kỳ nhướng một bên lông mày, giọng điệu tự mãn, "Thư tiểu thư hẳn nên trân quý số lượng đào hoa ít ỏi này của nửa đời sau của mình chứ."
Bị giễu cợt như vậy, Thư Thanh Nhân không hề có biểu hiện tức giận nên có, ngược lại cô nhìn cậu ta với ánh mặt bình tĩnh lãnh đạm, giống như đang xem một màn hề.
Tống Tuấn Kỳ cho là cô