Thư Thanh Nhân giật mình, vội vàng ôm lấy cái gối bên cạnh lên, kinh ngạc mở mắt nhìn ra cửa.
Mẹ nó, cô muốn về khách sạn.
Căn nhà này bị quỷ đến quấy phá.
Sau khi hai tiếng chuông cửa vang lên, lại đổi thành tiếng gõ cửa.
Thư Thanh Nhân nín thở, động đậy cũng không dám động.
Quả khoảng nửa phút sau, cô nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
"Cô nhỏ, mở cửa."
Thư Thanh Nhân vẫn ôm chặt cái gối, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt đờ đẫn, trái tim vừa mới đập nhanh chóng ngừng đập trong vài giây, sau đó nó lại bắt đầu đập dữ dội.
Trái tim cô còn đập nhanh hơn vừa rồi, đập nhanh đến mức gần như không thở nổi.
Người ngoài cửa nhìn thấy vẫn không có phản ứng, lại gõ cửa, "Thư Thanh Nhân, cô ở bên trong không? Vừa mới mất điện thôi mà, không phải cô bị dọa ngất rồi đấy chứ?"
Giọng người đàn ông dần trở nên hoảng loạn, chỉ thiếu chưa lấy điện thoại gọi khẩn cấp 120.
Thư Thanh Nhân nhéo mạnh mặt của mình, không phải nằm mơ.
Thần đèn của Aladdin đã xuất hiện.
Hoàng tử đã thực sự xuất hiện.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, vì ngồi quá lâu nên chân hơi tê, Thư Thanh Nhân loạng choạng loạng choạng chạy ra cửa mở cửa cho người ở bên ngoài.
Cô mở cửa quá nhanh, người đàn ông ở ngoài cửa không kịp phản ứng, một tay vẫn vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa.
Trên hành lang, công suất của đèn cảm ứng không quá cao, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.
Đúng là Thẩm Tư Ngạn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài, cổ áo dựng đứng, mái tóc ngắn của anh vẫn còn dấu vết của việc bị tàn phá bởi gió.
Vẻ mặt lo lắng và hoang mang trên mặt vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, lúc này anh lại có chút không được tự nhiên nhướng mày nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Trong giọng nói của anh rõ ràng có chút tức giận, "Tại sao lâu như vậy mới mở cửa? Tôi còn tưởng rằng ..."
Anh chưa kịp nói xong thì đã bị người phụ nữ thấp hơn anh một cái đầu nhào đến ôm chặt lấy eo anh.
Cô nhào đến nên sức lực có hơi lớn, người đàn ông nhất thời không phản ứng kịp, liền bị cô đẩy về phía sau hai bước.
"Thẩm Tư Ngạn, " cô nghẹn ngào nói, tiếng thút thít khiến từng âm phát ra không rõ, "Là anh sao?"
Thẩm Tư Ngạn cuối cùng cũng ổn định đứng thẳng, đặt tay lên sau đầu cô, "Là tôi, nếu không còn có thể là ai?"
"Anh đến rồi, anh thật sự đã đến!" Cô nín khóc mỉm cười, cô giống như đứa trẻ con hít một thật mạnh một cái, còn không nhịn được nhón chân lên, giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào trong lòng của anh.
Người đàn ông không hiểu từ "thật sự" này của cô ý là gì, nhưng khi anh nghe thấy tiếng sụt sịt của cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Một đống lời trách mắng trong lòng bấy giờ lại không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
Anh thở dài ở trong lòng một tiếng.
Đối với cô, sự nóng nảy và ranh giới cuối cùng của anh gần như không còn nữa.
"Con mèo nhỏ," anh nói nhỏ, "Đừng có chùi nước mũi vào quần áo của tôi."
Thư Thanh Nhân ngơ ngác "A" một tiếng, hai tay buông anh ra, kéo khoảng cách với anh một chút.
Anh lại đột nhiên đổi ý, một tay giữ lấy đầu của cô, ấn cô vào trong lồng ngực của mình.
"Đùa thôi," người đàn mỉm cười, "Haizz, chùi đi cứ chùi đi."
Mặc dù Thẩm Tư Ngạn nói vậy, nhưng Thư Thanh Nhân lại rất sĩ diện, cô không muốn chùi nước mũi lên quần áo của anh.
Anh vươn tay ra sờ lên gương mặt của cô, ướt hết rồi, anh có chút dở khóc dở cười, "Sợ đến thế này hả?"
Thư Thanh Nhân không muốn nói, cô đã khóc khi nhìn thấy anh đến.
Dù mất điện khá phiền phức khiến lòng người lo lắng, nhưng cô không đến mức giống như đứa trẻ con , mất điện một cái là khóc nhè.
Là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, vì sợ bóng tối mà khóc, hay là vì nhìn thấy người nào đó vừa vui mừng vừa đau lòng mà bật khóc, cả hai nguyên nhân này đều rất trẻ con.
Nhưng cô không muốn để Thẩm Tư Ngạn biết được nguyên nhân thật sự, nên cô im lặng không giải thích, để cho anh hiểu nhầm.
"Đừng sợ," Thẩm Tư Ngạn nói, "Không phải có tôi ở đây rồi sao?"
Ạnh nói xong nhìn vào bên trong nhà của cô, thấp giọng nói, "Thật sự mất điện rồi."
Thư Thanh Nhân đang định hỏi anh có ý gì, lại nghe thấy anh nói, "Cho dù muốn ở, cô cũng nên chọn chỗ nào có điều kiện tốt hơn ở khách sạn chứ, khu chung cư hai ba ngày lại mất điện mà em cũng ở được, vì muốn tránh tôi mà tự làm khổ mình thế hả?"
Cô có hơi ngạc nhiên, "Hai ba ngày mất điện? Sao anh biết?"
Thẩm Tư Ngạn: "Chị của em nói."
Thư Thanh Nhân nhíu mày nghĩ nghĩ một lúc, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm tên của Từ Thiến Diệp, lặp đi lặp lại vừa nói vừa nghiến răng.
"Anh vào đi," cô tránh qua cho anh đi vào, "Cho tôi mượn điện thoại của anh."
Việc cấp bách bây giờ là gọi điện cho trợ lý Trương xác nhận xem đã nộp tiền điện chưa.
Cô cầm điện thoại của Thẩm Tư Ngạn trên tay, phát hiện bản thân cơ bản không nhớ số điện thoại di động của trợ lý Trương.
Nếu để trợ lý Trương biết được cô không nhớ số điện thoại của cậu ta, chắc là cậu sẽ tủi thân lắm đây.
Thư Thanh Nhân không còn cách nào khác, trực tiếp ấn vào Wechat của Thẩm Tư Ngạn, "Cho tôi mượn tài khoản thanh toán tiền điện."
Thẩm Tư Ngạn vừa thay giày xong, anh đang suy nghĩ xem nên để giày của mình ở ngoài cửa hay để lên tủ giày của cô, trả lời hờ hững, "Thoải mái đi."
Cô tìm thấy tùy chọn thanh toán theo bản năng.
Giờ đây, loại thao tác trực tuyến này rất đơn giản.
Chỉ cần bạn có thể sử dụng điện thoại di động, về cơ bản bạn có thể đọc hiểu.
Vốn là một thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng, Thư Thanh Nhân chưa từng tự mình thanh toán tiền điện, nhưng cũng rất nhanh chóng thành thạo thao tác này.
Bước ngoặt luôn đến vội vàng và đột ngột không kịp chuẩn bị, cô gặp phải khó khăn.
“Số tài khoản thanh toán là gì?” Cô hỏi.
Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên nhìn cô, "Làm sao tôi biết được."
Thư Thanh Nhân gặp khó khăn, cầm điện thoại không biết làm thế nào.
Thẩm Tư Ngạn nhìn cô ngồi đó một lúc không biết làm gì, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhìn màn hình điện thoại, bật cười.
Anh "Này" một tiếng, cười trên nỗi đau của người khác, "Ngay cả số tài khoản của nhà mình em cũng không biết hả?"
"Không biết," Thư Thanh Nhân thẳng thừng thừa nhận, "Nhưng trợ lý của tôi chắc chắn biết."
Thẩm Tư Ngạn im lặng, không biết cô lấy đâu ra khí thế hùng hổ ngang ngược nói bản thân mình không biết như vậy.
"Số điện thoại của trợ lý em là bao nhiêu? Gọi điện hỏi cậu ta đi."
Thư Thanh Nhân: "Không biết."
".
.
."
Thẩm Tư Ngạn thở dài, đỡ trán, "Để tôi hỏi mấy người cấp dưới của tôi, bọn họ cũng từng làm việc với trợ lý Trương của em, có lẽ sẽ biết số điện thoại của cậu ta."
Người chịu trách nhiệm bàn giao nội bộ với bên giám đốc điều hành của Hằng Tuấn của Bất Động Sản Bách Lâm nhận được điện thoại của ông chủ, ông chủ vào anh ta hỏi số điện thoại trợ lý của phó giám đốc Hằng Tuấn.
Người này lại đi hỏi người phụ trách kết nối với mình của bên Hằng Tuấn, người của Hằng Tuấn hỏi lại bộ phận nhân sự, bộ phận nhân sự tìm được số điện thoại của trợ lý Trương trong danh sách nhân viên của Hằng Tuấn.
Sau khi Thẩm Tư Ngạn có số điện thoại của trợ lý Trương, Thư Thanh Nhân lại nói: "Thật ra thì không phải phiền phức như vậy đâu.
Chỉ cần xuống lầu mua một cục sạc dự phòng tạm thời là được.
Trong điện thoại của tôi có lưu số điện thoại của cậu ấy."
".
.
." Người đàn ông mặt lạnh ra lệnh, "Có gọi hay không?"
Thư Thanh Nhân sợ sợ gật đầu, "Tôi gọi, tôi gọi."
Điện thoại được kết nối, giọng nói của trợ lý Trương rõ ràng rất hoang mang, cậu lập tức kiểm tra ngay thì phát hiện tiền điện thật sự chưa thanh toán.
Giọng của trợ lý Trương run lên, "Giám đốc Thư, em thề là em thực sự không biết, chị phải tin em."
Thư Thanh Nhân tức giận đến không biết nên nói cái gì, "EM làm việc luôn rất ổn thỏa, vì sao lại quên chuyện này?"
Trợ lý Trương vì bảo vệ hình tượng làm việc ổn thỏa của mình trong lòng sếp, quả quyết bán đứng Từ Thiến Diệp.
Thư Thanh Nhân vừa nghe thấy